Đại Quan Nhân

Chương 280: Thưởng phạt (1)

Chương 280: Thưởng phạt (1)

Buổi trưa hôm sau, tất cả tướng lãnh trở về trung quân đại doanh, trổng vang ba hồi, chúng tướng ờ dưới trướng nghiêm nghị xếp hàng ổn định, tất cả đêu nín thờ không dám thở mạnh. Bởi vì mây ngày trước đây Hoàng đế bệ hạ vốn đà trở lại kinh thành, giờ lại quay lại đây...
“Hoàng thượng giá lâm."
Sau một tiếng kéo dài của thái giám, Đại Minh vĩnh Lạc Chu Lệ Hoàng đế, mặt âm trầm như nước xuất hiện ở trong đại trướng.
Chúng tướng lũ lượt quỳ xuống, cùng kêu lên nói:
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế."
“Đứng lên đi."
Chu Lệ ngồi thẳng trên ghế rồng, hừ lạnh một tiếng.
“Tạ ơn Hoàng thượng."
Chúng tướng vội vàng đứng dậy, cúi đầu nghe Hoàng đế giáo huấn.
“Mấy ngày trước, Trịnh Hòa muốn khởi hành đi Chiết Giang, chuẩn bị một lần nữa đi sang Tây Dương, trẫm có ý hồi kinh để tiễn hắn một chuyến."
Ánh mắt Chu Lệ quét qua chúng tướng, người nào cũng không dám đối mặt với hắn, đều hận không thể cúi thấp đầu xuống bụng hơn nữa.
“Trước khi đi, trẫm đã đem quyền chỉ huy giao cho Thái tử, để hắn thay mặt nhận chức chủ soái.**-
Nói xong cười lạnh liên tục nó
“vốn tưởng rằng mấy chục vạn đại quân, cho dù là mang theo đầu heo nhưng trong thời gian ngắn cùng không thê bị mây vạn binh địch tiêu diệt được. Kết quả ra sao chứ? Thật đúng là đã để trâm mở rộng tầm mắt đó."
“Nhi thần ngu xuẩn, đã phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng."
Chu Cao SÍ mặt như lửa đốt quỳ xuống, trước mặt mọi người bị phụ hoàng mắng thành heo, trong lòng khó tránh khỏi tràn ngập khuất nhục cùng với lo sợ không yên.
“Hoàng thượng bớt giận."
Trong trướng cũng đều là võ tướng, không có ai thay Thái tử cầu tình, Dương VQ Hầu Tiết Lộc đành phải không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói:
“Thái tử điện hạ chi là nhiều năm chưa từng chưởng binh, nhất thời khó tránh khôi điều hành chưa quen tay, nhưng đại quân chủ lực vân còn, cùng không có tổn thất bao nhiêu."
“Ngươi đừng bào chữa cho hắn."
Chu Lệ hừ lạnh một tiếng nói::
“Ngươi cũng lão tướng mấy bận xuất quan theo chân trầm, chẳng lẽ không biết ở đại mạc mênh mông, bị đứt khỏi lương đạo, lòng quân dao động thì có nghĩa là toàn quân bị diệt sao?"
"Dạ
Tiết Lộc không dám nói thêm một chừ nào nữa.
“Thái tử lâu rồi không ra chiến trận, các ngươi cũng như vậy sao?"
Giáo huấn Thái tử xong, Chu Lệ lại đem lửa giận nhắm ngay chúng tướng, nổi giận nói:
“Cả đám là hành động chậm chạp, do dự hay là liều lĩnh khinh địch, bị người ta đùa bỡn giống như con khi, hai năm nạy quá an nhàn rôi có đúng không? Đã quên phải đánh trận như thê nào rôi sao?"
"Tội thần đáng chết."
Chúng tướng đồng loạt quỳ xuống thỉnh tội, nhung trong lòng tức giận lão Đại, nếu không phải là Thái tử thay đổi xoành xoạch, ra lệnh lung tung,làm cho chúng ta đầu cháng váng não căng đau thì cũng không đen mức ra đàng sau lười biếng. Nhưng chỉ cần không phải là loại người hồ đồ ngu xuẩn, ít nhiều cũng sẽ có chút cảnh giác, lân này biểu hiện của chúng quân quả thật rất bết bát. Nếu như tại biên cương xa xôi, thể nào cũng sẽ dẫm lên vết xe đổ của Khâu Phúc... Đại bi kịch của


Kỳ quốc công Khâu Phúc kia, ai, không nên đề cập tới thì hơn.
Chu Lệ một phen hầm hầm giận dữ, giáo huấn khiến chúng tướng nơm nớp lo sợ, mặt xám mày tro vân còn chưa ngừng, giận tới cực điểm, thậm chí lại muốn đem tất cả mọi người cách chức, muốn để cho bọn họ về nhà ôm cháu nội đi! Lúc trước chúng tướng nghĩ ràng chỉ là sẽ bị Hoàng đế chửi mắng, cùng lắm là xuống chức phạt bổng, lại không nghĩ rằng là trực tiểp lột chức, thoáng cái tất cả đều sợ ngây người, nước mắt giàn giụa dập đầu nhận sai.
Chu Lệ nhưng lại lạnh như băng nói:
“Trẫm trước kia đúng là đổi với các ngươi tốt quá, kết quả khiến cho cả đám các ngươi được sủng mà kiêu, không chỉ dạy đám con cháu thành cậu ấm, bây giờ ngay cả bản thân cũng vứt đi, các ngươi không thấy có lỗi với sự tín nhiệm của trầm sao?"
Chúng tướng đều dùng sức lắc đầu, một loạt hành động rất phong phú, chúng tướng lại trực tiếp cho mình vài cái bạt tai, mắng chửi mình hồ đồ, có lỗi với sự tín nhiệm của Hoàng thượng vân vân, nhung kỳ thật chi có một mục đích thật sự... Xin Hoàng thượng cho bọn hắn thêm một cơ hội nữa.
“Đều câm miệng hết cho trầm.’
Chu Lệ nghe mà phiền não, hừ một tiếng, chúng tướng lập tức câm như hến, cũng không dám thở mạnh. Hoàng đế lúc này mới thu vẻ tức giận lại, thoáng chút ôn hòa nhìn thứ tử nói:
“Lần này biểu hiện của Hán vương rất tốt, thi hành ý đồ của trẫm một cách hoàn hảo, xứng đáng được khen ngợi. Nói đi ngươi muôn được thường gì?"
Thụ hoàng khen trật rồi.'
Chu Cao Hú vội khiêm tốn nói:
“Nhi thần chỉ là làm những chuyện mà bổn phận mình phải làm, lần này quân ta bộc lộ ra nhiều vấn đề, chúng tướng cũng đều đã bị trách phạt, nhi thần nào có tâm tư muốn được nhận thường cái gì? Chi xin phụ hoàng khoan thứ cho chúng tướng, cho bọn hắn thêm một cơ hội chứng minh bản thân mình."
Lời vừa nói ra, chúng tướng tất nhiên đều quăng ánh mắt cảm kích về phía Hán vương, Chu Lệ cũng tán thành gật đầu nói:
“Hiếm thấy ngươi có tấm lòng nhân hậu như thế, trẫm nếu đã nói trước, liền không thể không thực hiện."
Nói xong hừ lạnh một tiếng, nói với những võ tướng đang nhìn mình một cách mong chờ kia:
“Các ngươi bị phạt bổng nửa năm, giáng cấp lưu dụng, sau khi trở về nên làm như thế nào, hẳn các ngươi đà biết rồi chứ?"
"Đã biết, đã biết, tội thần chắc chắn sè quý trọng lấy cơ hội này, cho dù nắm gai nếm mật cũng phải xóa đi mối nhục hôm nay ạ."
Quý Trọng gật đầu như gà con mổ thóc nói:
"sẽ không để phụ thánh ân của Hoàng thượng cùng với ý tốt của Hán vương điện hạ ạ."
“Biết là tốt rồi, đều đứng lên đi."
Chu Lệ hừ một tiếng, chúng tướng biết bão tố đã đi qua, từ dưới đất bò dậy, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Một người khác cũng được khen thường, chính là thái tôn của trẫm."
Ánh mắt Chu Lệ dừng ở trên người Chu Chiêm Cơ, vẻ mặt khen ngợi nói:
“Ẩu quân mới được thành lập chưa tới nửa năm đã có thể trong lần diễn tập này đuổi kịp đội ngũ, không có bị tiêu diệt, đây chứng tỏ thái tôn của trâm rất có thực lực đúng không?"
Chúng tướng vội vàng gật đầu cuống quít không ngừng phụ họa sự khen ngợi của Hoàng đế, lại đột nhiên nghe được một thanh âm không hài hòa:
“Hoàng gia gia, này không công bằng, hắn là chơi trò lừa đảo!"
Chúng tướng vừa nhìn, là Chu Chiêm Hác đang thở phì phì vẻ mặt không phục nhìn qua thái tôn điện hạ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất