Chương 280: Thường phạt (2)
sắc mặt Chu Cao Hú biến đổi, vội trách mắng:
“Ngươi im miệng cho ta."
Chu Lệ nheo lại mắt, lạnh lùng nhìn Chu Chiêm Hác nói’
“Hắn ăn gian như thế nào?"
“Hắn đào hố vùi ngựa, còn dùng cây trúc làm vũ khí, dùng cánh cửa để đỡ tên."
Chu Chiêm Hác thở hổn hển nói:
“Có người đánh trận như hắn sao?"
“Đạo lý đánh trận vốn không có chiến thuật cổ định ngươi đã từng nghe nói chưa?"
Chu Lệ thản nhiên nói:
“Đánh trận chính là so với kẻ địch, biện pháp của chúng ta phải nhiều hơn, đây là ngươi điêm đáng khen ngợi của Tôn ca ca ngươi, ngươi phải lấy hắn làm gương mà học tập, không nên không phục."
“Tôn nhị không phục chính là không phục, rõ ràng quy định không được đào hố làm bẫy ngựa."
Chu Chiêm Hác nâng cao cổ cố chấp nói.
“Ta đà nói đó là bị đạp phải mà thôi."
Chu Chiêm Cơ nhỏ giọng biện bạch nói.
Chu Chiêm Hác nào chịu phục, vẫn còn đang lải nhải, ánh mắt Chu Lệ đã có chút không kiên nhân, nhưng nê mặt mũi Chu Cao Hú, chịu đựng không có phát tác. Chu Cao Hú thây chuyện không tốt, vội vàng hung hăng đánh Chu Chiêm Hác một bạt tai, mắng:
“Tiểu súc sinh, còn dám không phục, Hoàng gia gia nói gì ngươi nghe nấy là được."
lúc này Chu Chiêm Hác mới không dám nói gì nữa, cúi đàu oán độc liếc qua Chu Chiêm Cơ.
“Được rồi."
Chu Lệ không đếm xỉa đến Chu Chiêm Hác nữa, nói với Chu Chiêm Cơ:
“Cháu ngoan, cho dù như thế nào thì lần này ngươi làm không sai, ngươi muốn Hoàng gia gia thường ngươi như thế nào đây?"
“Tôn nhi không cần phần thường của Hoàng gia gia.”
Chu Chiêm Cơ nhưng lại lắc đầu nói.
“Ha ha... Hôm nay thật quái lạ."
Chu Lệ cười nói:
"Từng người từng người đều không muốn được ban thường."
Nói xong lại hỏi đứa cháu trưởng: "Tại sao lại thế?"
“Tôn nhi lần này dùng biện pháp bất ngờ để thắng, không khiến cho đối thủ tâm phục khâu phục được, bởi vì ta cùng với au quân của ta thực lực còn chưa có đường đường chính chính đánh bại bọn họ."
Chu Chiêm Cơ cất cao giọng nói:
“Cho nên xin Hoàng gia gia chờ Tôn nhi, đem ấu quân đào tạo thành một đội quân tinh nhuệ, là một đội quân cường mạnh có thể chinh chiến thiên hạ cho Hoàng gia gia, khi đó tôn nhi sẽ xin nhận thưởng sau."
“Ha ha ha"
Chu Lệ nghe xong, cất tiếng cười to đúng dậy nói:
“Có chí khí, đây mới là thánh tôn ngoan của trẫm."
Ai cũng có thể nghe ra được sự vui mừng trong tiếng cười này của Hoàng đế.
“Được rồi, theo ý ngươi, đến lúc đó trẫm sè tưởng thường gấp bội."
“Tạ ơn ân điển của Hoàng gia gia."
Chu Chiêm Cơ vui mừng khôn xiết.
Thấy danh tiếng của Chu Chiêm Cơ lấn át cả bản thân mình, trong lòng Chu Cao Hú lửa lớn, vẻ tươi cười trên mặt đêu biên thành như ai thiếu nợ hắn, Chu Chiêm Hác lại càng hai măt phóng hỏa, như hận không thể ăn tươi nuốt sống Chu Chiêm Cơ.
“Hoàng gia gia, Tôn nhi có thể đỡ phụ thân dậy không?"
Đợi Chu Lệ cười xong, Chu Chiêm Cơ nhò giọng hỏi.
“Đứng lên đi."
Chu Lệ nhìn Chu Cao SÍ, nụ cười trên mặt cũng thu lại, trầm giọng nói với chúng tướng:
“Hôm nay nghỉ ngơi tại chỗ một ngày, ngày mai đại quân trở về kinh, tất cả quân tướng đều phải tông kêt những điêu đã được giáo huân, đúc kết thành phương lược huấn luyện, ghi thành một điều trần đưa cho trâm xem, từ bây giờ đến lễ mừng năm mới vừa vặn còn có một trăm ngày, trong một trăm ngày này đều phải huân luyện đên chêt mới thôi cho trẫm, nếu ai dám lười biếng thì nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, trâm sè cho hắn cuốn gói về quê luôn, đã nghe rõ ràng chưa?"
"Dạ rồi."
Chúng tướng cùng đáp to.
sau khi cho mọi người đi nghi ngơi, Hoàng đế bảo Chu Chiêm Cơ cùng theo mình đi dùng cơm, hai thái giám vịn Chu Cao SÍ ra ngoài, giao cho thị tần thần tử của Đông cung đang chờ ở bên ngoài.
Thị tần thần tử dìu Thái tử trở lại doanh trướng của hắn, mấy vị chúc quan của vương phủ đều đang ở đây, cả đám mặt đầy tức giận, hiển nhiên đã nghe kể lại chuyện của Thái tử. Đợi thái giám lui ra ngoài, Kim vấn liền căm giận nói:
“Hoàng thượng cho dù có giận đến thế nào đi chăng nừa thì cũng không nên nói Thái tử như vậy chứ!"
ĩm miệng.'
Chu Cao Sí nhưng mặt đen lên nói:
"Cha dạy con là lẽ đương nhiên, phụ hoàng dù có nói như thế nào ta cũng đều có thể chấp nhận."
‘Điện hạ, lời này thần cũng không dám gật bừa.'
Hoàng Hoài nghiêm mặt nói:
“Ngài là con trai của Hoàng thượng đúng là không sai, nhưng cũng là thái tử của triều Đại Minh, nếu là vua nhât định phải có sự tự tôn của mình, cho dù là Hoàng thượng cũng không có thể tùy ý nhục mạ ngài, nếu không sẽ làm lung lay đến nền móng của quốc gia."
“Ha ha..."
Chu Cao Sí lắc đầu cười khổ nói:
“Hoàng sư phụ là thư sinh nên nói như vậy, phụ hoàng ta xuất thân là quân nhân, đối với con trai của mình muốn đánh liền đánh, muốn mắng chửi cứ cứ mắng chửi, việc ta có phải là Thái tử hay không cũng không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào."
“Điện hạ thứ cho thần nói thẳng."
Dương Phổ sắc mặt ngưng trọng nói:
“Lần này Hoàng thượng cũng không phải là tức giận nhất thời mà là cố ý nhằm vào điện hạ. Không nói đến trận này hôm nay, chỉ đơn giản mà nói tất cả chi lệnh mà ngài ban ra, rõ ràng cũng đêu là ý chỉ của Hoàng thượng lưu lại, bây giờ nhưng lại để cho ngài tới chịu tiếng xấu."
Chu Cao Sí nghe vậy, ánh mắt buồn bả, hắn tuy ràng những năm này thân thể không tốt, nhung cùng là đà chi huy qua Bắc Kinh bảo vệ chiên đấu, làm con trưởng của Yến vương, làm sao có thể không biết đến chiến sự? Nếu là thật sự để hắn chi huy, ngàn vạn lân sẽ không rơi vào trường hợp như vậy, nhưng phụ hoàng trước khi đi đà lưu lại trong ý chi, mỗi ngày nên phát ra chỉ lệnh gì đều nói rõ, hắn chỉ có thế nghẹ theo mà thôi. Giờ đây bị cho thành con gà mờ, lại còn bị Hoàng đê thống mạ, quả thực là phải nghẹn mà chết.
“Có lẽ là để nâng Hán vương lên, áp điện hạ xuống là một trong những mục đích để Hoàng thượng bày ra lần diễn tập này."
Dương Phổ nhỏ giọng nói:
“Đoạn thời gian trước Điện hạ nhờ vụ án của Chu Tân, hình tượng của người ở trong chúng thần đã tăng lên trông thấy, chúng ta lại được nhờ thêm danh tiếng của của Diêu Sư, quả thật là dệt hoa trên gâm, lửa cháy đổ thêm dầu, khẳng định khiến cho Hoàng thượng không vui."
“Tám phần là như vậy."
Hai vị chúc quan khác cũng gật đâu thở dài nói:
“Làm Thái tử của Hoàng thượng, thật đúng là không dễ dàng."
Chu Cao SÍ ảm đạm một hồi, một lúc lâu mới đổi thành khuôn mặt tươi cười nói:
“Được rồi, lần này cô bại bởi Hán vương nhưng con ta lại thắng hai đứa con trai của hắn."