Chương 286: sắt đã tôi thế đấy (2)
Bọn họ không thể không xuống xe, đi bộ tiến vào đấu trường, sau khi vào xong xem xét, vương tôn công tử trong kinh thành, trên cơ bản đều đến đông đủ. Nhìn từng gương mặt quen thuộc, băp chân Chu Chiêm Cơ có chút chuột rút nói:
“Hôm nay thật là xấu mặt...”
Hắn là trong ấm trà luộc sủi cảo - trong lòng hiểu rõ, lần này dù cho thắng hay thua, bản thân đều sẽ trở thành trò cười. Có điều việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể biết rõ núi có hổ, nhưng vân phải lao lên núi.
Còn như trong Thu Khôi các, so với cấp bậc của thượng triều còn cao hơn, trong nhà là bá tước trở xuống, không cân biêt ngươi có nhiêu tiên có nhiều quyền, mời ra ngoài đợi. Đương nhiên vương Hiền là tùy tùng của Chu Chiêm Cơ, tất nhiên không bị ngăn cản. Đi vào trong các mới phát hiện, thậm chí ngay cả Hán vương cũng tới.
Chỉ thấy Chu Cao Hú cùng đi với Chu Cao Toại, cùng các vương công hoàng thân chuyện trò vui vẻ. Nếu ngươi cho ràng hắn chi là vũ phu, vậy thì sai hoàn toàn rồi, không thừa dịp cơ hội này lôi kéo cảm tình, gia tăng nhân mạch một cái, hắn cũng không phải là Hán vương.
vài người con trai của Chu Cao Hú cũng ở đây, vừa thấy Chu Chiêm Cơ bước vào, sắc mặt của Chu Chiêm Thản và Chu Chiêm Hác liền biến đổi, hai người vẫn còn ghi hận sỉ nhục bị bắt, nghiến răng nghiến lợi một phen, mới tiến lên phía trước, rât kỳ quái nói:
“Đại ca rốt cuộc đã tới, còn tưởng rằng ngươi lâm trận luống cuống.”
“sao như vậy được.”
Chu Chiêm Cơ cười cười nói:
“Là lừa là ngựa, dù sao cũng phải lôi ra dắt một vòng, cùng lắm thì lâm trận bị bắt, không có gì bẽ mặt cả.”
Hắn mở miệng thật độc, vạch trần vết sẹo hai người không chút lưu tình.
Quả nhiên sắc mặt hai huynh đệ một trận xanh, một trận trắng . . . Bại tướng không đủ nói dũng, tất cả không có lời nói, đành phải bực bội nói:
“Huynh đệ chúng ta đặt cược một người một vạn lượng bạc, đại ca đoán xem mua bên nào thắng?”
“Không biết, ta chi biết là, nhất định là ta thắng.”
Chu Chiêm Cơ thản nhiên nói.
“Khẩu khí thật lớn.”
Hai huynh đệ bật cười lạnh nói:
“Đáng tiếc, vừa rồi chúng ta hỏi, trong trong ngoài ngoài này, tám chín phần mười, đều là mua Tam thúc thắng.”
“vậy hai ngươi càng nên mua ta, mua nó thắng không kiếm được bao nhiêu lời, mua ta thắng mới có thể phát tài.”
Chu Chiêm Cơ đưa ra chủ ý cho hai bọn chúng.
“Kiếm được ít cũng là kiếm, nhưng đặt ngươi nhất định sẽ lỗ sạch.”
Nhìn thấy gương mặt luôn tự cho là đúng này của hắn, Chu Chiêm Hác tức không thể lao vào đánh hắn, rốt cuộc không nhịn được vạch trần hắn nói:
“Trên đời không có bức tường không lọt gió, hồng bào đại tướng quân kia của ngươi, đã chết rồi.”
“Uầy, không sai.”
Trong lòng Chu Chiêm Cơ rùng mình, xem ra bên người mình vẫn có đầu lưỡi dài, quay về nhất định phải điều tra.
Thấy hắn vẻ mặt khác thường, Chu Chiêm Hác tưởng rằng Chu Chiêm Cơ bị chọt trúng chô đau, khỏi phải nói hả giận bao nhiêu nói:
“vậy ngươi lấy cái gì đấu với kim sí vương?”
“Tất nhiên vẫn có đề phòng, có điều chắc chắn không phải là bắt ngươi đấu, cũng không cần cũng không cân quan tâm.”
Chu Chiêm Cơ cười lạnh một tiếng nói:
“vẫn nên lo lắng tiền đặt cược của ngươi đi.”
Nói xong trực tiếp đi thẳng đến bàn chính.
Hán vương cũng nhìn thấy Chu Chiêm Cơ, nhưng đứng ờ trong nàỵ không chút nhúc nhích, đợi cháu trai đến hành lê với mình. Nào biêt Chu Chiêm Cơ giống như không nhìn thấy hắn, lướt qua hắn ngồi xuống bên bàn đấu, sau đó nhắm mắt dường thần . . . Kết thúc sườn núi trong quân diễn, Chu Chiêm Cơ không cầm đao chém hắn đà không tôi rôi.
Trong lòng Chu Cao Hú hiểu rõ, đứa cháu này đang cho mình khó coi. Sắc mặt thoáng cái âm trâm, ha ha cười lớn nói:
“Tam đệ, đại chất tử đà đến, ngươi còn ở đó mài cái gì chứ.”
Chu Cao Toại hôm nay một bộ áo bào trắng, đầu đội luân cân, bên hông đeo khối ngọc bội xanh biếc, mặt như quan ngọc, phong thân tuân lãng, quả nhiên là công tử không vướng bụi trân. Hăn phe phây quạt giấy đi đến trước bàn, ôm quyền hướng Chu Chiêm Cơ, khách khí hành le.
“Nhị thúc Tam thúc hữu lễ.”
Chu Chiêm Cơ lúc này mới khom người hành lễ với hai người, lại vái chào xung quanh nói:
“Các thúc thúc bá bá ca ca hữu lễ, thật không ngờ trận trò chơi của ta và Tam thúc, đều khiến cho mọi người đến đây chiêm ngưỡng.”
“Cũng không phải là trò chơi.”
Chu Cao Hú sao có thể để hắn xuống đài được, đi qua vỗ mạnh xuống đầu vai Chu Chiêm Cơ nói:
“Đây là thắng làm vua thua làm giặc đến để chiến đấu, Nhị thúc làm người chia bài cho các ngươi.”
Nói xong kéo họng lớn tiếng với mọi người nói;
“Các vị bằng hữu, mau chóng nắm bắt tranh thủ thời gian đặt cược, Kim Sí vương đại chiến Hoàng Thái tôn . . . Đúng rồi đại chất tử, dế đấu của ngươi tên là gì?”
Nghe thấy tiếng ha ha cười trộm, Chu Chiêm Cơ biết hắn cố ý nói thành 'Kim SÍ vương đại chiên Hoàng Thái tôn', nhăm hạ thâp mình. Thanh âm buồn bực nói:
“Hắc quả phụ.”
Nói xong cũng hối hận, chuẩn bị quá gấp gáp, lại quên đổi một cái tên vang dội hơn . . .
“Hắc...”
Chu Cao Hú cười nhạo nói:
“Sao lại đặt cái tên này? Chẳng lè là con cái sao?”
“Tên xấu, dễ nuôi.”
Chu Chiêm Cơ cười nói:
Đúng là con cái.”
Lời vừa nói ra, trong sảnh một mảnh kinh ngạc, cho tới bây giờ chi nghe nói qua hai con trổng đấu với nhau, chưa từng nghe qua một trống một mái có thể đánh nhau.
‘vậy thì lạ thật, hai con dế đực đánh nhau, là vì tranh giành dế cái.'
Chu Cao Hú cười nói:
“Ngươi làm một đực một cái, làm sao có thể đánh được đây? Chẳng lẽ là ngươi thua không nôi, muôn dùng biện pháp này quỵt nợ?”
“Ai quy định đấu dế, nhất định đều phải là đực?:
Chu Chiêm Cơ xụ mặt nói.
“Cái này cũng không có người quy định.
Chu Cao Hú nói
“Nhưng đấu dế nàm trên một chữ đấu, ngươi đấu không nổi còn gọi là đấu dế cái gì chứ?”
“Nhị thúc làm sao biết đấu không nổi?”
Chu Chiêm Cơ cười lạnh nói:
“Ngươi cũng không phải hắc quả phụ, làm sao biết dế cái nhà ta, có phải muốn đánh hán tử hoang dã kia một trận không.”
Hai người nói chuyện bạt đao bạt kiểm, mùi thuốc súng nồng nặc, Chu Cao Toại vội nối tiếp câu chuyện nói:
“Không ai quy định không thể trống đấu mái, nhưng dù sao nam nhân tốt không đánh nữ nhân, lỡ như đấu không nổi, thì sao hả?”
'Trong vòng một nén nhang, đấu không nổi coi như ta thua.
Chu Chiêm Cơ gàn từng chữ.