Chương 288: Nghịch chuyền (2)
Hai con dế cứ dây dưa như vậy, sau thời gian uổng cạn tuần trà nhưng vẫn chưa đấu xong. Nhừng người đứng một bên xem trận đầu đều không khỏi chậc chậc kêu kỳ lạ, nửa đời xem đâu dê, trường hợp nào cùng đều đà gặp quá, vậy mà một màn hôm nay lại là mới thấy lần đầu.
"Con Hắc Qũa Phụ này thật không bình thường nha..."
Đây đúng là lời vô nghĩa, từng bước đến nơi này, người nào nhìn không ra sự thần kỳ của Hắc Qũa Phụ chứ? Tuy ràng thân mình không cao, khí lực không lớn, tốc độ cùng không nhanh, nhưng lực nhân nại lại tốt đến một cách thần kỳ, dùng mành kiên trì một cách thần kỳ, còn có đánh mài không chết một cách thần kỳ."
Bộ pháp này có chút giống Du Long Bát Quái.
Có điều Kim Sí vương dù sao cùng là Kim Sí vương, rốt cuộc lại bị hắn bắt lấy sơ hờ, thừa dịp Hắc Qũa Phụ xoay người chậm một chút, trong phút chốc liền nhảy lên, nhấm vào cần cổ phía bên phải của nó kẹp một cái, Hắc Qũa Phụ né tránh không kịp, hoặc là nói nó vốn không có ý định né tránh, lại nhân tiện táp tới cánh bên phải của Kim Sí vương, hoàn toàn là ngươi dám đánh ta ta liền cắn lại, khí thế bức người khiển Kim Sí vương vốn không muốn bị thương đành phải không thê làm gì khác hơn là buông càng ra, lách mình thối lui.
Trên giấy cỏ đật ờ đáy bồn đà đọng nước sặc sờ, dế tuy ràng sổng ờ trong đất, nhưng nghe nói cùng là do nước ngưng tụ thành. Phía bên trái cổ của Hắc Qua Phụ bị kẹp rách máu màu trắng tung tóe đầy đất, hơn nữa không biết là khéo thế nào, bên càng bị thương lại cứ bị máu trên giấy cô dính vào, thử mấy lần đều là thoát thân không được.
Mắt thấy Kim Sí vương lại lần nừa vận kình đánh tới mình, Hắc Qũa Phụ không ngờ lại làm ra một chuyện khiến người ta nôi cả da gà - chi thấy nó cuộn mình lại thành hình tròn, đem đầu mình đến sát ở phía hạ thân, càng dừ tợn hơn là nó còn cắn đứt nửa chân bị thương của mình đưa vào gần thân thế, máu từ vết cắn ở chỗ gày trào ra chảy xuống thân thể của nó.^c
Người xem cùng đều sợ ngây người, ngay cả Chu Cao Hú mang đầy bụng chế giễu cùng chẳng quan tâm mà giễu cợt nừa, than thở nói:
“Con bà nó, đây là đấu dế sao, rò ràng là đại chiến ngươi chết ta sống."
Mọi người nghe vậy đều gật đầu, Hán vương nói không sai, bọn họ chưa từng thấy qua trận đấu chém giết tàn khốc như vậy. Nhưng kỳ thật thực sự có quyết tâm ngươi chết ta sống cùng chi có Hắc Qủa Phụ mà thôi, Kim Sí vương cùng không có loại tâm tư này. Bởi vì từ trước đên nay, côn trùng ác chiến, bên chiến bại hoặc là bỏ trốn mất dạng hoặc là rời khôi tranh đấu, chưa có tình huống "chết trận sa trường", bởi vì côn trùng đực là vì bảo vệ lành địa của mình hoặc tranh đoạt phối ngâu mới cắn xé lẫn nhau, cùng không lấy việc giết chết đối phương làm mục tiêu.
Cho nên Kim Sí vương hung thì hung vậy, nhưng cùng không có ý định chết tại đây, còn có nhiều mỳ nừ với mỳ thực xa xi chờ nó hưởng thụ như vậy, đứa nhỏ đáng thương cùng không biết ràng cho dù mình thắng cùng coi như hoàn toàn cách biệt với mỹ nừ.
Mà còn Hắc Qủa Phụ tự chặt một chân nhưng lại hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, mang theo vết thương chồng chất cùng với Kim Sí vương vẫn còn nguyên vẹn. Mỗi khi Kim Sí vương bất lấy cơ hội đánh một đòn vào Hắc Qũa Phụ thì Hắc Qũa Phụ luôn sè bày ra tư thê cho dù tốn hại mình một ngàn cùng phải giết địch đến tám trăm, Kim Si vương thấy vậy chân tay co cóng, không biết ràng càng như vậy thì cục diện đối với nó càng bât lợi, chăng nhừng không có thừa cơ đánh chêt Hắc Qủa Phụ, ngược lại còn bị đối phương cắn vài cái...
Màu vàng trên giấy cò chính là vết tích của trận chiến, ý chí chiến đấu ngưng kết trong không khí, làm cho người xem cùng không dám thờ mạnh. Tựa như Hán vương nói, rò ràng là hai con côn trùng đấu nhau, nhưng dưới ánh mất của mọi người lại như một trận tử chiến của hai vò sì.
Lúc này, Kim Si vương bị khí thế của Hắc Qủa Phụ làm cho lung lay, lại đột nhiên nhảy ra khôi trận chiến muốn chạy trốn, hoàn toàn không có bộ dáng chiếm thượng phong nào nừa. Nhưng, Hắc Qủa Phụ đà hoàn toàn điên cuồng, đâu chịu buông tha cho nó, vẫn thả người nhảy lên, nhảy đến trên lưng Kim Sí vương, nhắm vào cái cổ của nó, hung hăng cắn một miếng.
Toàn trường một mảnh kinh hô, chi cần là người trong nghề đều biết được, cổ chính là nơi ẩn chứa sức mạnh của dế, toàn bộ lực lượng đều được tích tụ ở đó rồi chuyển đến răng, chỗ đó nếu bị thương, dể liền không thể xuất lực được nừa, chi có thể mặc người chém giết.
“Hạ phong bổ cô."
Thấy tình thế không ốn, Chu Cao Toại lớn tiếng nói.
“Các ngươi đà bổ cỏ rồi."
Chu Chiêm Cơ đương nhiên không có đồng ý rồi.
“vừa rồi ta không có bảo làm."
Chu Cao Toại tay nấm chật cái quạt, trên gương mật như ngọc tràn đầy cười lạnh nói:
"Là bọn ngươi không truy kích, đành oán ai đày?"
“Ngươi vô si!"
Chu Chiêm Cơ giận dừ, Hắc Qủa Phụ của hắn vốn không phải là đối thủ của Kim Sí vương, là dựa vào một trận dùng khí, cùng với sự khinh địch ngạo mạn của đối phương cho nên lúc này mới gần đến được thắng lợi. Bây giờ Chu Chiêm Cơ đà coi Hắc Qũa Phụ là kiêu ngạo lớn nhât của mình, nó đà muốn mình đầy thương tích, đô máu không ngùng, há có thể để cho tam thúc lại dùng nhân sâm ngàn năm một lần nừa, để cho Kim Sí vương kia khôi phục thực lực?
Nhưng đây là địa bàn của Triệu vương, huống chi còn có Hán vương bên cạnh, cuối cùng trọng tài phán định, có thế bổ cỏ.
Cửa hàng rào hạ xuống, tách hai con côn trùng ra, Chu Cao Toại vội vàng chừa thương cho Kim Si vương, Chu Chiêm Cơ vẫn còn đang kháng nghị, có điều vương Hiền cùng đà chừa thương cho Hắc Qủa Phụ, nhân sâm trăm năm của hắn mặc dù không bàng người ta, nhưng thể chất của Hắc Qủa Phụ cực kỳ đặc thù, đổ máu ít, nguyên khí tổn thất cùng chậm, ý chí chiến đấu nhưng lại càng lúc càng dâng cao.
Đây chính là chỗ đặc biệt của loại dế cổ mộ, âm hàn quanh năm khiến cho hắn lúc mới bắt đầu thì hành động chậm chạp, nhưng cùng khiến cho tri giác chết lặng, máu chảy cùng chậm. Hơn nừa lúc càng đánh ác liệt thì thân thủ của hắn sè lại càng nhanh nhẹn, một khi sức mạnh mành liệt này được bộc phát ra, tất nhiên các con dế khác đều không thể nào bàng được.
Đến giờ phút này, vương Hiền căn bân không lo lắng thắng bại, bởi vì hắn biết, nhân sâm ngàn năm kia trị được vết thương trên người Kim Sí vương nhưng trị không được tâm bệnh của nó - nó đà không còn ý chí chiến đấu nừa.
Đối với một con dể mà nói, không còn ý chí chiến đấu thì sè rút đi, đây là băn năng tự nhiên, nhưng đày là chiến trường chi có thể tiến vào không thể nào thổi lui, một lòng muốn chạy trốn thì kết quả sè phải bị đối thủ giết chết.