Chương 289: Thắng bại (1)
Chu Cao Toại cùng nhìn ra, Kim Sí vương đà không còn tâm tư ham chiến nữa, sau khi chừa thương cho nó, lại lấy khiếm cò mời chào nó. vương Hiền thờ ơ lạnh nhạt, thấy khiếm cò của Triệu vương dùng vô cùng mành liệt, mỗi một cái cùng đều phe phây rát nhiệt tình, so với lúc trước tiêu sái thoải mái đánh với Định Quốc công một trận cứ như hai người khác nhau.
Triệu vương này đúng là dân cờ bạc trời sinh, vương Hiền âm thầm cảm thán, bình thường khi dế rơi xuống hạ phong, ý chí chiến đấu đà uê oải, dùng cò tất nhiên trước nhẹ điếm điểm một chút đợi dế dần dằn khỏe lên sau đó mới dần dần phây mạnh. Người này vừa mớt băt đâu đà hung ác dùng cỏ, phần gan dạ sáng suốt này không phải người thường có thể sánh bàng, đáng tiếc biện pháp khiêm cõ như vậy cùng chi là dùng sự bá đạo làm trái với vương đạo... Con dế này cho dù là thắng hay thua cùng sống không qua nôi hôm nay. Có câu dùng côn trùng đẻ xem người, biết được lòng dạ thật sự của hấn, đây mới là hình dáng chân chính của hắn đi... Trong lòng vương Hiên âm thâm run sợ, so với Hán vương thẳng tính cái gì cùng đều bày ờ trên mặt mà nói, loại người đem sự tàn nhẫn khóa lại ờ dưới lớp vỏ hoà nhà này mới là đáng sợ nhất.
Cho dù như thế nào đi nữa, dưới một trận hạ cỏ mành liệt của Triệu vương điện hạ, khiến cho tính tình của Kim Si vương kia cùng đà dâng lên đủ, thoạt nhìn xem ra đà ôn, Chu Cao Toại mới ngừng dùng cò. Nhìn trọng tài ý bảo nâng hàng rào bắt đầu đấu tiếp.
Tái chiến, Hắc Qũa Phụ vẫn như cù dùng chiến pháp ban đầu, ỳ vào mấy cái chân chứa đầy sức ngầm của mình, thậm chí càng lúc càng linh hoạt chạy vòng quanh Kim Si vương, thừa dịp bát ngờ ra chiêu đánh lén. Kim Sí vương giống như cùng tinh táo lại, không hê đấu đá lung tung mà là cùng kiên nhẫn lượn quanh đối thủ.
Cứ như vậy triền đấu ước chừng khoảng thời gian uống cạn chung trà, bất tri bất giác, trận đại chiến này đà giằng co hơn nửa canh giờ, hai con côn trùng đang lúc thể lực tăng trường cùng bụng mệt hạ thân cùng không ngừng co rút lại, việc này đối với Hắc Qủa Phụ mà nói cùng không tính là trở ngại gì lớn, nhưng đối với Kim Sí vương chính là đau muốn chết - bời vì mỗi một lần co rút lại, miệng vết thương trên mông của nó cùng sè bị động, công hiệu cầm máu của nhân sâm ngàn năm có mạnh đến đâu, cùng không chịu nổi loại hành hạ này.
Mắt thấy thể lực của Kim Sí vương dần dần chống đờ hết nổi, Chu Cao Toại chì có thề lòng như lừa đốt mà mành liệt dùng cô. Trong kill đang triền đấu, Kim Sí vương dường như là bị cái gì đó ngăn cân, thân hình đột nhiên hơi chậm lại, lại đem chân trái bên trước của minh lộ ra cho Hắc Qủa Phụ, Hắc Qùa Phụ làm sao có thể bò qua cho cơ hội tốt như thế? Nó ngay lập tức mành liệt nhảy lên, một ngụm cắn chân trước của đối thủ, dùng răng phế đi một chân của Kim Si vương.
Song khi Hắc Qũa Phụ đắc thù một kích này xong muốn rút đi, nhưng lại phát hiện mình không thê thối lui, Kim Sí vương đà đem tất cả đường đi phong kín lại.
“Đây không phải là khổ nhục kế sao?"
Thấy tình hình này, mọi người không khỏi rung động sâu sắc, cảm thán nói:
@ Tran Bách Thành
“Không thè ngờ được, côn trùng cùng biết dùng binh pháp."
Đến lúc này, hai con dế đều lấy ý chí chiến đấu ương ngạnh của mình cùng với đấu kỳ cao siêu, đà hoàn toàn chinh phục tất cả người xem, đáng tiếc hôm nay tất phải có một con mất mạng, hoặc là cà hai con... Nghĩ tới đây, đám người này không khỏi phát ra tiếng thờ dài.
Kim Sí vương rốt cuộc cắn xuống răng của Hắc Qủa Phụ, hai con dế đều không có đường lui, chi có thể bàng thực lực cắn lẫn nhau... Cá hai con cùng biết đà đến thời điểm cuối cùng, ai cũng đều dốc hết toàn lực, bốn răng giao nhau một hồi lâu, hai thân thế chi dựa vào chân sau mà chống đờ, cứ như vậy liều chết chổng đờ qua một hồi lâu cùng không phân thắng bại được. Nhừng người đang xem cuộc chiến đều cảm thấy tim đập mạnh, phập phồng phập phồng, lại nhưng không có người nào tiếp tục hô to cố lên, ai cùng đều im lặng nhìn trận đối đầu sử thi này.
Lúc này, bất luận ai thắng ai thua, cùng có thể được xưng tụng là anh hùng, nhưng đáng tiếc thế giới này chính là thắng làm vua thua làm giặc, cho nên nhất định phải phân ra thắng bại.
Qua một nén nhang, ưu thế có hàm răng cứng khỏe của Kim Sí vương rốt cuộc đà hiên hiện ra, nó cuối cùng cùng đem hàm răng của Hắc Qủa Phụ cắn ra khôi, có thể thấy được vết nứt một cách rò ràng, Hắc Qủa Phụ đau đớn khó nhịn, miệng mở rộng, cơ thè cùng trở nên mất hết sức lực. Kim Si vương bắt lấy cơ hội, một lần nừa bộc phát mành liệt, dùng tư thế ngang ngược thô bạo đem Hắc Qũa Phụ nhổ ra sau đó hung hăng từ phía sau lưng mình ném xuống...
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Hắc Qủa Phụ cùng thấy không ổn, muốn tránh thoát, đáng tiếc năm chân đều bay lên không, không mượn được ngoại lực. Con côn trùng này cùng quá dừ dội, mắt thấy sắp phai bị ném ra ngoài, ơ thời điêm ngàn quản nguy kịch dùng càng cua mình bất chấp tất cả kẹp vào phần gáy của Kim Si vương, đến chết cùng không buông. Đồng thời hai cái chân sau của nó cùng phối hợp với lực đá văng của Kim Sí vương, mang theo đối thủ cùng cùng nó bay ra ngoài luôn.
Lần này có bao nhiêu hung ác? Hai con côn trùng không ngờ lại bay ra khỏi bồn đấu, ngã xuống trên bàn đấu, máu trên người nhất thời đem khăn trải bàn hoàng trù bị thấm một màng nước nhìn thấy mà ghê người.
Máu này chủ yếu là đến từ Kim Si vương, thi triển toàn lực, đánh nhau kịch liệt rốt cuộc khiến cho miệng vết thương mới vừa được khép lại đà bị vờ toang một lần nừa, một lượng máu lớn từ cái cổ cùng với cái mông của nó nhò ra, nước đọng thấm ra càng lúc càng lớn. Nhìn qua tựa như đang nàm trong vùng máu, tuy ràng chân vẫn còn đang run rẩy nhưng đà không có khá năng đứng lên được nừa...
Hắc Qủa Phụ củng không quá tốt, hàm răng bị gày hết, một con mắt bị mù, hai sợi râu thì toàn bộ đều bị đứt, cánh cùng rụng mất một nửa, sáu chân chi còn lại có bổn... Tình trạng bi thảm này nếu đổi lại trên người một con dế bình thường thì không biết đà chết hết đi mấy lần, thể nhưng Hắc Qủa Phụ vẫn kiên trì đứng thắng bằng bốn chân.
Hai con dế cứ như vậy lẳng lặng một đứng một nằm, như thạch nhũ ngàn năm cùng với măng đá, nhìn nhau mài mài.