Chương 289: Thắng bại (2)
Thời gian thật dài, trong Thu Khôi Đường một mảnh yên tình, mọi người bị trận quyết đấu này làm chấn động sâu săc, đêu có chút thức tinh không được, để mặc cho thời gian trôi qua.
vương Hiền đột nhiên cảm giác trên mặt có chút ướt át, đưa tay lẻn sờ thế nhưng lại sờ phải một vệt nước mát nhè nhẹ, trong lòng của hắn không có sự vui mùng như điên của người thắng, ngược lại còn tràn đầy sự áy náy đau lòng cùng với tự trách, khiến hắn không thể hớn hờ nổi.
Nhưng trên mặt của Chu Chiêm Cơ lại tràn ngập vui mùng, khi hắn từ trong rung động phục hồi tinh thằn lại, lớn tiếng nói:
"Nha Lang, còn không tuyên bố người nào thắng sao?"
Trọng tài kia nhìn Triệu vương sắc mặt xanh mét, chi chi nha nha hồi lâu, vân đành nhò giọng nói:
“Người thắng trận là... Hắc Qủa Phụ..."
"Hoan hô!"
Người bên Chu Chiêm Cơ, nhất thời điên cuồng chúc mùng. Chu Cao Toại bên kia sau khi phục hồi tinh thân lại, liêc mắt nhìn Kim SÍ vương đã tùng mang đến cho hắn vô số vinh quang và tài phú, không kìm nổi mà phun một câu:
“Phế vật."
Sau đó liền đứng dậy cùng với Hán vương rời khói, mặc dù nơi này là địa bàn của hắn, nhưng cũng không thê ngăn cản người thắng thoả thích ăn mùng, chi có thể nhắm mắt làm ngơ.
Trong đám người ăn mừng hoan hô, lại không có bóng dáng của vương Hiền, hán yên lặng cẩn thận đem Hắc Qủa Phụ thu lại vào trong bình, lại chôn cất cho Kim SÍ vương, nói một tiếng bảo mình mệt mói, liền ôm hai con dế kia, rời khỏi đấu trường đấu dế. Lúc này, Chu Chiêm Cơ đã bị huynh đệ Tiết gia cũng những người kiếm được món hời lớn vây quanh, hưng phấn đến khua tay múa chân, tất nhiên cũng chăng quan tâm đến hắn...
Lúc tới là vương Hiền ngồi chung một xe với Chu Chiêm Cơ, bây giờ hán muốn về trước, đương nhiên chi có thẻ tự minh nghĩ biện pháp. Chu Dùng định đi mướn một chiếc xe cho hắn lại bị vương Hiền từ chối, dù sao cũng không có việc gì, đi bộ về cùng được.
Ra biệt thự mát mê, đầy tai đều nghe được tiếng nghị luận về trận đại chiến mới vừa rồi kia, vương Hiền không có hứng thú nghe những lời tán thường hay than thờ này, bước nhanh rời khỏi con đường lớn, mới thờ phào một cái thật dài.
"Tiểu Hiền Tử, tại sao ngươi nhìn buồn chán vậy?"
Mấy ngày qua, Linh Tiêu vẫn nhìn vương Hiền đem toàn bộ sức lực để dường con dế này trở thành hạng nhất trên đấu trường, bảy giờ cuối cùng đà thắng một trận mà vốn dì không thể nào thắng được này, nàng cảm thấy hấn nên hung phấn quèn hết tất cà mới đúng chứ.
“Ngay cả ngươi cũng đà nhìn ra..."
vương Hiền tự giễu cười cười nói:
“Xem ra ta vẫn là không giấu được."
“Đây là đang khen ta sao?"
Linh Tiêu nhất thời vui vẻ nói.
vương Hiền gật gật đầu nói;
“Xem như thế đi.'
“Nhung ngươi vẫn còn chưa nói, vi sao lại không vui thẻ?"
Linh Tiêu truy vấn:
“Các ngươi không phải là thảng sao?"
“vốn chi là đấu dế, chính là chi cần đấu một chút rồi dừng lại là được rồi, cho dù có bị thương, cũng sè không bi thảm như vậy."
vương Hiền biết, nếu không giải thích cho nàng, minh nhất định sè bị làm phiền cà buổi tối.
“Nhưng ta vi muốn đạt được thảng lợi đã thay đổi tính chẩt của trận đẩu, kết quả gây ra tình cảnh bi thảm như thế này..."
“Cho nên là vi thế sao?"
Linh Tiêu nháy nháy mát.
"Ta không thế có một chút áy náy sao?"
“Xì..."
Linh Tiêu nhìn biểu lộ của hắn, đột nhiên buồn cười nói:
“Tiểu Hiền Từ, ngươi là đang đùa ta sao, không phải chi là hai con dê thỏi sao? Cho dù không có đấu thì cùng không thế sông qua mùa đông này đi?"
vương Hiền cùng biết, mình nói chuyện với vị muội tử ngây ngô này
(Ị§) cùng chi như đàn gảy tai trâu mà thỏi.
i “Đại tỷ, thật ra đại nhân là đang tự kiếm điếm bản thân." cọ
»■
Ngô vi xen vào nói:
Ể X . ........ ......... ....
3' "Con dế tuy nhỏ, nhưng có thẻ lây cái nhô mà nghĩ đên cái lớn. Nhiều khi chúng ta cho ràng chi cần mục đích là chính nghĩa, là có thê vì đạt được mục đích đều không từ thủ đoạn nào cả, không biết..."
Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, tựa hồ là xúc động vết thương của ngày xưa nói:
"Chi cần là thủ đoạn không đạo đức thi sè sát thương linh hồn của chính mình."
"ô, ngươi giống như có vẻ rất có kinh nghiệm nhi?"
Linh Tiêu lườm hắn một cái nói.
Ngô vi nhất thời nghẹn lời, quả nhiên là đàn gảy tai trâu.
“Hắn nói không sai."
vương Hiền thờ dài nói:
“Hôm nay là một con dế, ngày mai có thể là một người, thật ra từ một chuyện có đạo lý, qua quá trình không từ thủ đoạn nào cùng khiên cho sự vui sướng khi giành được thắng lợi đều bị thay đổi."
“Ngươi bây giờ quà thật hoàn toàn buồn bà sao?"
Nhàn vân vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên lên tiếng nói.
"Buồn."
vương Hiền rất chắc chán mà gật đầu.
“Ngươi không phải là thắng được rất nhiều tiền sao?"
Nhàn vân lạnh lùng nói.
“Thắng tiền hả..."
vương Hiền đột nhiên nghĩ đến, mình còn chưa có lấy tiền thắng được, vỗ đùi mạnh một cái, xoay người chạy trờ vê, nhanh như chớp đà không thấy tăm hơi, chi để lại tiết tháo trên đắt.
Thấy như vậy, Linh Tiêu thờ phào nói:
“Đây mới là Tiểu Hiền Tử nè."
“Chính xác."
Nhàn vân lạnh lùng gật đầu nói:
“Lại nói tiếp, ta cùng thắng một trăm lượng."
Nói xong cũng quay lại.
“Ta năm trăm lượng."
Ngô vi cười nói:
“Lần này lợi nhuận kiếm thật lớn."
“Sớm biết như vậy đà đặt nhiều một chút."
Nhị Hắc buồn bực nói nói, bọn họ cùng đà đi theo vương Hiền trở về, đà thấy Suất Huy đứng ờ nơi đó không nhúc nhích gi cả.
“Thắt thần cái gì vậy, đi lình tiền ra đi."
Nhị Hắc chào hôi hắn.
"Ta không đi..."
suất Huy vẻ mặt đau khổ nói.
“Ta thay ngươi lấy vậy."
Ngô vi nói.
“Không cần."
Suất Huy muốn khóc lên.
“Vì sao?”
Nhị Hắc trừng mắt nói:
“Ngươi không phải là đem tất cả tài sản đều đặt lên hết rồi sao?"
"Nhưng mà ta là đặt Kim Sí vương thảng..."
Suất Huy vẻ mật đưa đám nói:
"Lấy kinh nghiệm nhiều năm đấu dế mà xét, chắc chắn nên là Kim SÍ vương thảng nha. Hu hu hu, một ngàn lượng bạc của ta, cứ như vậy đà trôi theo dòng nước rồi."
“Đáng đời."
Mọi người đều nhìn có chút hả hê, vui sướng khi người gặp họa nói.