Chương 291: Có đại thu hoạch (1)
Mà thái giám thay quần về, tiếp tục trình lên lễ vật, nào là khôi giáp Thái tổ hoàng để từng mặc, đồ sứ lò quan triều Tống, bảng chừ mâu của vương Hừu Quân, bức tranh đê vương của Diêm Lập Bản, tiêu vì câm của Thái Ung, bàn cờ Kim Ngọc Hoàng đế triều Nguyên từng dùng... Kỳ trân dị bảo cái gì cần có đều có. Chu Chiêm Cơ và vương Hiền nhìn đên nước miêng chảy ròng ròng, hôm nay thật mờ rộng tâm măt thêm.
Cứ từng loại, từng kiện trình lên như vậy, ước chừng lại qua hơn nữa canh giờ, rốt cuộc trình đến loại thứ bảy mươi tám, một gốc san hô màu đỏ cao năm thước. Đến lúc này, vương Hiền cùng Chu Chiêm Cơ đà có chút mất tinh thần, không có cách gì, bảo bối khá hơn nừa có thấy nhiều, cùng sè mệt thẩm mỳ.
Đột nhiên một tiếng kẻng vang lên, khiến hai người buồn ngũ thoáng cái giừ vừng tinh thần, tiếp theo là tiếng nhạc, thanh âm trống lớn, trong tiếng nhạc du dương không mang theo khí khói lừa, một giọng nừ uyên chuyển như suối trong vỗ vào đá, thấm vào ruột gan mờ miệng hát:
“Phúc thấu, hoạch phối loan trù. Thâm tàm yến nhĩ, trì bôi tự giác kiều tu. Phạ nan chù tần phồn, bất kham thị phụng ki trừu. Duy nguyện thủ giai lào phu thê, trường trù phụng mộ niên cô cừu. . ."
Giọng hát tinh tể uyển chuyển, như khóc như tố, rất có ý u oán, khiến người ta tiêu hồn thực cốt, ngay cả người nghe quen Nam Khúc cung đình như Chu Chiêm Cơ, cùng không nhịn mà bị hấp dân thật sâu, ngưng thần lắng nghe.
vương Hiền lại càng muốn nhìn thử người hát khúc kia, bộ dạng gì, ánh mắt theo tiếng ca nhìn về phía thang lầu bên trái đại đường, đà thây một thớt lụa mòng như cánh ve, theo thang lầu thật dài rù xuống như thác, trên lụa kia thêu đóa hoa gấm, phong điệp bay múa, trông rát sông động đến độ có thể khiến người ta thấy ong bướm đang bay, có thế ngửi được hương thơm cùa đóa hoa.
Theo dài lụa dài kia nhìn lên, chi thấy một chỗ khác của dải lụa lại choàng trên vai một nừ tử tuyệt sắc, hát khúc cùng là nàng, chi thấy vóc người của nàng thướt tha yếu điệu, ngũ quan tựa như ảo mộng, mặt mày dịu dàng như nước, cầu hồn nhiếp phách... Khiên người ta vừa nhìn một cái, đà lún vào thật sâu, không thể tự kềm chế. Hồn nhiên vô cùng cùng mị hoặc khôn cùng, hai loại khí chất vốn hoàn toàn khác biệt, lại hợp một khối trên người nàng, như là sẵn có.
Trên đời lại có nừ từ như thế, trong lòng vương Hiền gào lên, quá thực là gây họa nhân gian mà.
Nhìn ngơ ngác trong chốc lát, hắn đột nhiên ý thức được không ổn, vội âm thầm cắn đầu lười, quay đầu đi chỗ khác không nhìn dung nhan tuyệt thế kia nừa...
Đợi đến khi khúc nhạc kết thúc, trong nội đường vẫn dư àm còn văng vẳng bên tai như cù, lại qua một hồi lâu, mọi người mới bị giọng the thé của Mà thái giám gọi tinh:
"Thứ bảy mươi chín, gánh hát Nam Khúc đệ nhất thiên hạ".
Cùng với thanh âm cùa Mà thái giám, tám nừ tử thon thã ôm nhạc khí đủ loại lộ diện, chân thành hành lễ với thái tôn điện hạ.
“Khá lắm, còn là ban nhạc nữ..."
Chu Chiêm Cơ gài gài đầu nói:
"vậy cùng được à".
"Thứ tám mươi, bức gấm Tô Châu đệ nhất thiên hạ".
“Cũng là danh xứng với thực".
Chu Chiêm Cơ gật đầu nói:
"Ta từng thấy một bức ờ chỗ tiều di nài, tựa hồ cùng không có phần
@ Trân Bách Thành
thần vận này".
"Loại thứ tám mươi mốt".
Rốt cuộc đà tới loại cuối cùng, Mà thái giám cố ý dừng một chút, mới kéo dài thanh âm nói:
"Một mỹ nữ đệ nhất thiên hạ".
Nói xong trong giọng nói mang theo tiếc hận của lão đại nói:
“Tiểu Liên cô nương, còn không xuống bái kiến điện hạ".
Nừ tử tuyệt sắc khoác lụa dài kia, liền là lướt xuống lầu, như một đóa sen nước thanh tú động lòng người đứng ờ trước mật Chu Chiêm Cơ, nhẹ nhàng hạ bái nói:
“Ta bái kiến thái tôn điện hạ, thiên tuế thiên thiên tuế".
Thanh âm như châu ngọc rơi xuống, thấm vào ruột gan.
Phản ứng của Chu Chiêm Cơ cùng rất bình thăn, chi chậm rãi gật đầu, không nói gì.
Mà thái giám có chút thất vọng thầm than một tiếng:
“Cửu Cừu Quy Nhất đà chuẩn bị đầy đủ, điện hạ nếu không có dị nghị, thần sè trở về phục chi".
"Được".
Chu Chiêm Cơ khè gật đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà thái giám thấy mình khổ cực như vậy, ngaỵ cả tiền thường cùng không có, không khỏi vô cùng thất vọng, nhưng đôi phương là thái tôn, hắn có thể nói gì? Đành phải thất vọng cáo lui.
Người của Triệu vương phủ đi gần như sạch sè, trong hành lang phủ thái tôn nhất thời an tình lại, ngón tay Chu Chiêm Cơ gò nhẹ bàn trà cạnh ghế dựa, vẫn không biết suy nghi cái gi.
Bọn người vương Hiền liền im lặng chờ hắn phục hồi tinh thần lại, hơn nửa ngày, Chu Chiêm Cơ mới ung dung nói:
“Biết ta đang suy nghĩ gì không?"
Lời này tự nhiên là hỏi vương Hiền.
“Điện hạ đang suy nghĩ, nên chia cùa như thế nào".
vương Hiền cười nói.
“Người hiểu ta chì có ngươi".
Chu Chiêm Cơ nở nụ cười:
“Không sai tám mươi mốt vật chia bốn sáu, thứ còn dư cùng cho ngươi, vậy ta bốn mươi tám vật, ngươi ba mươi tám vật, ngươi tính coi đúng không".
“Đúng..."
vương Hiền lúc này đổ mồ hôi, hóa ra ngài vừa rồi phí sức lực lớn như vậy, là đang tính toán à.
"Ngươi chọn trước đi, thứ còn lại là của ta".
Chu Chiêm Cơ thoải mái vung tay lên, nhưng lại khiến đám thái giám hâm mộ đến hông mất, đây đều là bảo bối giá trị rất nhiều đó, đừng nói chọn ba mươi ba vật, tùy tiện nhặt lây ba vật, đời này đà đủ ăn đủ uổng.