Chương 952 Thủy triều (2)
tư, do hắn điều phối dựa theô yên cầu, tẩt nhiên cũng luôn ở trên đê.
Mấy ngày mấy đêm không hê chợp mắt, trong mắt của hắn hằn đầy tơ máu, yết hầu cũng hô đến khàn giọng. Có điều tất cả đều là đáng giá, dưới sự điều hành gọn gàng rò ràng cùa hăn, nhân thủ vật tư phân phối theo nhu cầu, khiến cho hiệu suầt^Ị^co nâng cao rất lớn. Nước lũ mặc dù hung dừ, nhung vẫn luôn không thể nào làm gì được đê sông ...
Đến mồng bảy hôm nay, mặc dù ười vẫn mưa không ngùng nghi, nhưng mọi người rõ ràng phát hiện mặt nước bất đẩu giảm xuống, mặc dù không rõ nội tinh, tuy nhiên cũng kích động hoan hô.
vương Hiền lại vui mừng không nôi, bởi vì Trịnh Ngôn cho hắn biết, đây rất có thể là huyện nào đó đã vỡ đê rồi, rút bớt nước lũ...
Đang mặt ủ mày chau, tay của hắn được một bàn tay nhò bé mềm mại lạnh băng nắm lấy, không cần nhìn, liền biết là Lâm Thanh Nhi nữ giả nam trang. Những ngày nàỵ nàng vẫn bẽn cạnh hắn, giúp vương Hiền ghi chép tính toán, đuổi thế nào cũng không đuổi được.
"Lo lắng cha mẹ còn có tiểu muội sao?"
Lâm tỷ tỷ khẽ nói.
"Phải." vương Hiền khẽ gật đầu, hắn cảm giác khả năng hai huyện Tiền Đường, Nhân Hòa gập nạn lớn nhất.
"Chắc hẳn sẽ không có chuyện gì đâu."
Lâm Thanh Nhi an ủi:
"Hàng Châu là phủ thành lại là tinh thành, khẳng định có lực lượng bảo vệ an toàn gia đình quan lại." vương Hiền cố nặn ra nụ cười nói: "Chưa nghe người nói sao? Tai họa ngàn vạn năm, ai có chuyện nhung cha mẹ cũng sẽ không có chuyện gỉ."
"ừm.'1
"Có người nói cha mẹ mình như vậy saọ?íy
/ .
Lâm Thanh Nhi bất đắc dĩ nói.
Nett mặt nước bắt đầu giảm.xuống, mưa cũng bớt đi rất nhiều, chắc hẳn sè không còn có nguy hiếm vờ đê, Ngụy tri huyện liền rút về phần lớn dân phu, chi chừa một sô người giám thị mặt sông, minh cũng trờ về nha môn chuẩn bị tắm rửa, nghỉ ngơi một chút.
Ai dè vừa mới trờ về, Tư Mà Cầu liền nghênh đón nói:
"Hàng châu cap báo!"
Ngụy tri huyện đành phải vực dậy tinh thần, cũng không thay y phục, khắp người đều là bùn đất đi gặp tín sứ.
Tín sứ từ trong ống trúc lấy ra công văn, hai tay đưa cho hắn. Ngụy tri huyện tiếp nhận xem qua, đủng là công hàm nha môn quan Bổ Chính. Loại tình hình vượt qua phủ nha trực tiếp hạ lệnh xuống trong huyện thế này cực kỳ hiếm thấy, chi khi hết sức khân cấp, không cho phép trì hoãn mới sẽ xuất hiện.
Ngụy tri huyện vội vàng nghiệm xem con dấu, mờ phong thư, lấy ruột thư ra xem xét, là quan Bô Chính ra lệnh cho huyện Phủ Dương chuẩn bị tiếp nhận ba vạn nạn dân, ánh mất của hắn nhất thời đông cứng lại. Suy nghĩ một hôi, Ngụy tri huyệnbỏi Lại viên đưa tin kia nói: "Hàng Châu gặp thiên tai rất nghiêm trọng sao?" "Trước nay chưa từng thấy lũ lụt lớn như vậy.,'
Lại viên kia lòng còn sợ hãi nói: "Mưa dầm gió mạnh, nước sông dâng ngập trời, sóng lớn cao tới mấy trượng, huyện Tiền Đường, Nhân Hòa toàn bộ ngập trong nước. Sau đó lại tiếp báo nói ôn Châu, Ninh Ba, Gia Hưng cũng đeu gặp tai họa nghiêm trọng..."
Thoáng ngùng lại rồinói: "Cả Chiết Đông lẩn này gặp phải đại họa, ít nhất hơn mười vạn người ruộng vườn đều bị hủy hoại hết, đây là quan Bố Chính lệnh châu huyện chưa bị tai họa tiếp nhận, một phương gặp nạn, tám phương giúp đờ."
Ngụy tri huyện nghe vậy im lặng, hồi lâu sau mới nói: "Ngươi ăn cơm trước đi,bỗn quan cũng nên viết thư hồi âm cho
Phiên Tư."
Kgac già: Tam Giới Đợi Sư
"vâng."
Lại viên giọng nói cung kính đáp, đi theo người hầu lui xuống ăn
Ngụy tri huyện liền tỉm Tư Mã Cầu đến, hai người cân nhắc viết một phong thư hồi âm, đơn giản chính là nói bổn huyện cũng gặp thiên tai, khó khăn bao nhiêu, nhưng quan Bố Chính cổ lệnh, khó khăn thể nào cũng sè khắc phục. Đồng thời còn nói Phú Dương không sản xuất lương thực, không cách nào nuôi dường nhiều người như vậy, xin quan Bố Chính hạ lệnh điều lương thảo giúp đờ.
viết thư xong, đợi Lại viên kia đi nồi, Ngụy tri huyện lại tìm đến vương Hiền, cùng hấn thương lượng chi tiết tiếp nhận nạn dân. Hai người từ giữa trưa thương lượng mài cho đến nửa đêm, mới đem chi tiết lần lượt định rõ.
Ngụy tri huyện duỗi cái lưng mỏi nhừ, mặc dù đà cực kỳ mệt mỏi, nhung tinh thần vẫn rất phấn khởi nói: "Trọng Đức, ngươi là ân nhân của vi sư!"
Hắn đang nói lương thực trong kho vĩnh Phong, nếu như vương Hiền năm ngoái không kịp thời phát hiện, cũng kịp thời đổi mới, năm nay Ngụy tri huyện lấy cái gì cứu tế? Đó cũng không phải là ô sa khó giữ, mà là cả cái đầu cũng không giữ nỗi!
Ngụy tri huyện hận không thể đem khuê nữ gả cho vương Hiền, mặc dù khuê nữ hắn mới chín tuôi . . . Nếu không khó lòng biểu đạt may mắn cùng cảm kích của hắn giờ phút này. Ngụy Nguyên duỗi ngón tay cái nói: "Phòng ngừa chu đáo, thần cơ diệu toán, quả như thần nhàn vậy!'1 "Lão sư sao lại nói như thế." vương Hiền cười khố nói: "Ai cũng không có mắt trước sau, nhưng chuyện trên đời ngắn như vậy, nếu ngươi luộn chuẩn bị, có thể mãi không cần dùng đến, nhưng một khi không chuẩn bị, phiền toái lập tức ào đến." "Phải, phải lăm.'
Ngụy tri huyện đúng dậy vô bả vai vương Hiền nói:
"Trọng Đức, nhiệm vụ tiếp theo của ngươi rất gian khổ, cắn môi, gắng gượng vượt qua cửa ải này, ta nhất định thình công với trong tinh cho ngươi!" / "Đệ tử xin quên mình phục vụ ...' vương Hiền cung kính trả lời.
Bài nha hôm sau.
"Chư vị, có văn hàm của quan Bố Chính.'
Ánh mắt Ngụy tri huyện quét qua chúng quan lại, trên mặt của mỗi người đều tràn ngập vẻ mói mệt, trong lòng của hấn thở dài, trầm giọng "Chiết Đông thủy triều, vùng duyên hải hơn mười châu huyện bị dìm trong nước, bách tính bị buộc dời đi, quan Bố Chính yêu cầu chúng ta làm tốt công việc tiếp nhận.*'
Lời vừa nói ra, dưới công đường nhốn nháo, chúng quan lại không chút che dấu tâm tình mâu thuân. Đê bọn họ chống lũ cứu tể cho trong huyện mình còn được, ai nguyện ỷ làm vú em cho huyện khác?
"Đây là mệnh lệnh của quan Bố Chính, không phải là thương lượng."
Ngụy tri huyện trầm giọng nói: "Phân Tuần Đạo, Phân Thủ Đạo vài hôm nữa sẽ đến thị sát, nếu chuẩn bị không tốt, cho dù là bổn huyện, cũng phải ngay tại chỗ cách chức điều tra!" "Cứu tế như cứu hỏa.'
Ngụy tri huyện ánh mắt uy nghiêm quét qua mọi người: "Nếu ai đùn đẩy tắc trách, bối
sè tự mình nghiêm trị không
tha! Nghe rồ chưa?" ỵT "vâng.'
Chúng quan lại đành phái cùng nhau lên tiếng.
"Bây giờ tuyên bố phâhscồng!"
Ngụy tri huyện trầm giọng nói.
Phân Thủ Đạo cười nỗi:
"Chúng ta còn phải đi nơi khác
Ngụy tri huyện tha thiết nói.
"Không cần."
"Trực tiếp đi tới kho chuấn bị nghiệm kho!"
Ngụy tri huyện thẩm cười khổ, ta không đáp ứng thi có thể làm thế
không hề nàn thầyX" 8^' s
"Nén đa là thói xá
"Một khi xảy ra chuyện
ĐẠI QUAN NHÂN
giá: Tam Giới Đợi Sư
"Trước kia cũng không có."
"Ta rất hài lòng tinh huống của kho vĩnh Phong."
Phân Thủ Đạo kia cũng gật đầu nói:
Đỗ Tử Đằng thành tâm thành ý nói:
ra bóng, kìíóug choi từ!^ 8
"Cơ hội tốt ngàn năm một thuở, lần nữa liền có thể lấy về toàn bộ lợi "Ý này của ân công ta hiểu rồi, đMạ^cong chi điểm."
Đồ Tử Đàng gật đầu thật mạnh nói: "Tương lai thật sụ nhuận, tuyệt đối không thể thiểu một phần cùa ân công."
"Thế thi không
Vương Hiền nóí^
"Hường thụ vô tận, còng đức võ lượng, l
trọng để kiểm tra năng lực của <
I phương.
Cái chính của các biện pháp cửu trợ là đối với cứu tể nạn dân, có ba điêm quan trọng, đầu tiên là phải cỏ lương thực, thứ hai là cổ nhà ờ, thứ ba là được trở ve.
Trong đó 'được trở về' là chuyện sau khi cứu tế, cũng không cần phải lo lắng trong huyện tiếp nhận lưu dân, các huyện chi cần làm tốt hai điểm đầu tiên, 'phải có lương thực' cùng với 'có nhà ở* là đủ rồi.
Lằn này Tôn đạo đài rốt cuộc tìm được cơ hội phát tác.. . Hắn thấy
nhien tóm được nhược điểm Ngụy tri huyện khảng lệnh, cười lạnh nói:
"Huyện Phú Dương lương thực cùng không phải ít, nhưng thoạt nhìn "Đại nhân tại sao lại nói lời này?"
Ngụy tri huyện khó hiểu hói.
"Chẳng lẽ chỗ tiếp nhận nạn dân lại là một bãi đất trống rỗng?"
"Ngay cả túp lều cũng khổng dựng, dự định để các nạn dân màn trời chiếu đất nằm ngủ ờ trên đường phố sao?" những lời khen ngợi trước kia của bọn họ đeu trở thành ưò cười.
Ngụy tri huyện lại tự có ý kiến của riêngníỉnh nói: }
"Học trò xem xét phương pháp cứu tế trước kia, đơn giản chính là đem nạn dân tập hợp vào trong thành, cung ứng cháo cho bọn họ ăn mà thôi. Như vậy quả thật thuận "tiện quan phủ quản lý cũng như cứu tế,
Dừng lại chốc lát rồi nói:
"Nạn dân tụ tập quá đông đúc, sẽ dễ dàng phổ biến dịch bệnh, hỗn loạn giẫm lẫn “hau. Có người gào khóc đòi ăn vài ngày, không chiếm được cháo thì ngã lăn trên đường. Biện pháp như the trên danh nghĩa là cứu tế dân, trên thực tế không xem nạn dân như là người, hành động qua loa coi thường sống chết của bọn họ." "Hư<."
Ngay cả Tôn đạo đài không thừa nhận cũng không được, hắn nói rất có đạo lý:
"Hạ quan đà,hạ lệnh chọ các nơi như nha xá, đạo quán, chùa miếu,
Tề đạo đài nổi:
I phủ ra mặt, thuê nơi ở của
Ngụy tri huyện nói:
Tôn đạo đài vô cùng thính tai, ngay thức khắc vạch trần: "Nhưng rất nhiều gia sản của nạn dân toàn bộ đều bị nước lũ cuốn trôi, đã là người không có đồng nào, làm sao có tiền để thuê nhà?"
Ngụy tri huyện thản nhiên nói: sống cùng nạn dân, cũng có thể càng hòa hợp."
"Tạm úng rồi phải trả thế nào?"
giả : Tam Giới Đại Sư
ĐẠI QUAN NHAN
"Đương nhiên phải trả, nếu không chi ra rồi cùng không thể chi thêm
Ngụy tri huyện nói:
"Thì ra là thể."
Tề đạo đài lại hỏi:
■
"Nạn dân phân tán, làm sao nấu cháo?" "Nếu đã phân tán, sè không nấu cháo."
Ngụy tri huyện đáp:
"Đổi thành phát gạo theo đầu người, hai ngày một lần." đạo đài mặc dù muốn xoi mói, nhưng chưa từng có pháp luật quy định, quan viên nên cứu tế như thê nào. Tân pháp của Ngụy tri huyện rốt cuộc tốt hay không, còn phải xem hiệu quả . . . Nếu làm thất bại, không cần hắn vạch tội tấu lẽn trên, họ Ngụy cũng xúi quẩy rồi.
vẫn thường tlmy, bây giờ lại càng ngày càng hiếm cỏ, cồng trách nghiệt đài đại nhân đổi với ngưỆrinày khen không ngớt lời.
Trước khi chia tay, hắn đẩy người bên cạnh ra, cùng Ngụy tri huyện "văn Uyên."
Tề đạo đài nhẹ giọng hỏi:
"Biết tại sao gấp gáp kiểm kê như thế không?"
"Theo như quy chế triều đỉnh, trước khi mở kho phát gạo, phải do Bố Chính Tư, Án sát Tư kiểm tra đối chiếu sự thật số lượng tồn lương..."
Ngụy tri huyện đáp:
"Chắc hẳn là muốn tấu xin triều đình phát lương."
Phân Tuần Đạo, Phân Thủ Đạo, Đốc Lương Đạo, không thể xem như cơ quan hành chính độc lập, mà là đơn vị Bố Chính Tư, Án Sát Tư phái ra. Kho Thường Bình cũng không phải tùy tiện có thể mở kho phát gạo, phải tấu xin triều đình phê chuân, do Bô Chính Tư phụ trách, Án Sát Tư cứu trợ thiên tai, tiến hành ăn hối lộ.
"Bổn quan trước khi lên đường, Trịnh phiên đài đà tám trăm dặm khẩn cấp tấu báo triều đình. Đông thời xin Đường tước gia phái chiến hạm thủy sư, vận chuyển dân chúng bị thiên tai phân đến các huyện có lương thực."
Dừng lại nói:
"Ba người chúng ta chính là đi tiền trạm, dựa theo mệnh lệnh của phiên đài, kiểm tra một huỵện sắp xêp một huyện, hôm nay huyện Phú Dương ngươi đã chuẩn bị săn sàng, trế nhất ngày mốt sẽ có nạn dân lần lượt đến nơi."
Tề đạo đài nói xong nhìn thử Ngụy tri huyện, thấy hắn không hề phản ứng gì, đành phải tiếp tục nói:
"văn Uyên không lo lắng, mộtidii bon huyện mở kho phát gạo, sẽ khiển cho dân chúng bản địa bất mãn?" "Dạ, lo lắng."
Ngụy tri huyện rất thành thật gật đầu nói:
"Dân chúng từ trước đến nay đem lương thực trong kho Thường Bình, xem như là lượng thực cứu mạng của bản thân mình. Bây giờ lại phải lấy ra để cứu tế cư dân huyện khác, nhân sổ còn nhiều hhư vậy. Nhất định là có ưu tư."
"Dân chúng càng không cách nào tiếp nhận thêm chính là, lương thực kho vĩnh Phong, là bọn họ giao nộp, nhưng phát lương thì lại không có phần của bọn họ."
Ngụy tri huyện lại cường điệu nói:
"Đến lúc đó một khi hình thành đối lập, chi sợ sè dẫn đến dân oán, phá hông đại kể cứu tế của Phiên Tư."
"Xem ra ngươi cũng cổ mâu thũẫn."
Tề đạo đài cười nói: "Ta không hỏi còn không nói?
"Khó xử trong tinh cà
Ngụy tri huyện 1 "việc trong huyện cầụ phiền phức."
"Đúng lắm, quan viên 1
đúng là quả ít rồi!"
"Ta nhất định đem những lời này của n, đài đại nhân."
chuyển lời lại cho nghiệt
Ngụy tri
huyện gật gù, nghe Tề đạo đài tiếp tục nói:
"Ta biết việc này rất khó giải quyếohế nhưng cũng hết cách rồi, kho lương thành Hàng Châu mười cái tám cái bị ngập trong nước, tổn thất vô cùng nặng nề. Không thể không để các huyện giúp đờ chăm sóc một đám dân chúng được. Gian nan mới biết người có khí tiết. Lúc này cắn răng chịu đụng, giúp phiên đài vượt qua cửa ải khó khăn này, về sau ắt sẽ có báo đáp hậu hĩ!”
mà cứu tế rồi."
Ngụy tri huyện trầm giọng nói:
"Chi là hi vọng trong tinh đưa ra điều lệ, để trong huyện có thể trấn an thật tốt dân chúng Phú Dương, an bài tốt nạn dân, để bọn họ hòa bình
Tề đạo đài trầm giọng nói:
do trong tinh gánh vác.
biết ngay."
"vâng."
Ngụy tri huyện hành 1 e thật dà
Thấy Ngụy tri huyện không có
sông Phú Xuân đi đến, trên thuyền là hơn một ngàn nạn dân mang theo gia quyến, nhà cửa cùa bọn họ bị sóng thần hủy diệt, đà là người không có đồng nào, rat nhiều người thậm chí áo không đủ che thân, trong gió
dưới nông thôn chúng ta phải xa xứ!"
húng ta lấp đầy thành Hàng Châu."
"Tất nhiên phải đem chúng ta tiễn đến các huyện khác."
Đám nạn dân sầu lo nói.
"Chúng ta chính là những vướng víu bị ngươi chán ghét mà."
"Làm gì có quan phủ yêu mến nạn dân chứ?"
Đám nạn dân tàm tinh càng thêm suy sụp.
"Có miếng cháo ăn đà là tốt lắm rồi."
Cụ già buồn bã nói:
Quan binh cầm roi, lớn tiếng quát lớn:
"Đến Phú Dương rồi, mau chóng cút xuống nhanh lên!"
"Chư vị mau mau mời đúng lên."
Ngụy tri huyện đỡ một ông già đúng dậy nói:
Tồn thọ bốn huyện mất.
"Cầu Đại lão gia thương tì^"
"Cho chúng ta một con đường sống!"
nữ già trẻ, đều ra sức dập đầu.
Ngụy tri huyện hốc mắt ươn ướt, lúc trước hắn dù nói rất nhiều lời thắp kém như thể, chi là vi một con đường sống, rốt cuộc rung động sâu
vị hương lão đứng dậy:
"Chư vị hương thân mau mau đứng lên, tạm nghe ta một lời."
"Chư vị nhìn thấy nhũng chừ kia chứ?"
"Biết đó có ý nghĩa gì chứ?"
"Đây là lời hứa huyện Phú Dương cho mọi người!"
"Dùng ngày công thay cứu tể?"
Ngụy tri huyện thản nhiên nói.
cũng phải giống như dân chúng Phú Dương, ăn, mặc, ở, đi lại đều cần dùng lao động đổi lấy..
Ngụy tri huyện trầm giọng nói: "Lúc trước có thuế ruộng trong ;
bãi bó thuế ruộng và sai <
Igười không phải cũng có ígày hôm nay triều đình