Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 112. NƯỚC ĐÁI SÓI

Chương 112. NƯỚC ĐÁI SÓI


[[ ]]
Đi hơn một tiếng rồi?
Đấy chẳng phải là thời điểm lúc tôi vừa xuất phát, nhắn tin cho Cố Nhược Lâm sao? Tai sao cô ta không đợi tôi, mà tự mình đi về luôn?
Đầu mày tôi nhíu chặt lại.
Lấy điện thoại ra, Cố Nhược Lâm vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi vội vàng nhắn một tin nữa, hỏi cô ta làm sao vậy? Có phải không nhìn thấy tin nhắn không, hay là không chú ý đến điện thoại của tôi.
Tiếp đó, tôi lại bắt đầu gọi cho cô ta.
Một cuộc không nghe, hai cuộc không nghe... Tôi gọi liên tiếp mười mấy cuộc.
Đứng ở cửa phòng như một thằng dở người vậy.
Lúc này tôi mới biết, sốt ruột muốn tìm một người, gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện thoại mười mấy cuộc không nghe máy, thì là một thứ cảm giác cồn cào gan ruột như thế nào!
Bất luận là do đang bận việc gấp, hay là do tình cảm! Đều khiến người ta khó mà chịu đựng được!
Đặc biệt là khi bao gồm cả hai điều này, tôi cảm giác mình như kiến bò trên chảo lửa, không biết phải làm sao mới ổn.
Bà dì dọn phòng thở dài một tiếng, nói: “Chú em không phải gọi nữa, ban nãy dì nhìn thấy rồi, cô bé ở phòng này trông đúng là rất xinh, có điều đến đón cô bé đó, cũng là một người đàn ông rất đẹp trai, nhìn trông trưởng thành chín chắn hơn cậu nhiều, mà còn có tiền nữa!”
“Xã hội bây giờ thực dụng lắm, đừng có cố chấp như thế.”
Tôi: “....” Lúc này tôi cũng không có tâm trạng để giải thích với bà dì này, tôi với Cố Nhược Lâm có phải người yêu của nhau đâu.
Chỉ là, lẽ nào nhà họ Cố xảy ra chuyện gì rồi? Cố Nhược Lâm quay về trước ư? Thậm chí chú ba của cô ta còn tìm người tới đón cô ta nữa?
Vì vậy, nên cô ta mới không nghe điện thoại của tôi?
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy khả năng là như thế!
Vội vàng ra khỏi khách sạn, lên chiếc Kim Bôi đợi ở dưới đường.
Trong xe toàn là mùi thuốc, mùi thuốc lá cuộn xen lẫn với mùi thuốc lá thường của tài xế, khiến tôi ho sặc sụa lên.
“Đi, qua khu nhà chính của nhà họ Cố ở núi Nội Dương!” Tôi bịt mồm nói một câu.
Xe đi rồi, mùi thuốc lá tan dần, tôi mới thấy dễ chịu hơn chút.
Trần mù hỏi tôi tình hình thế nào.
Tôi đem chuyện Cố Nhược Lâm biến mất, có khả năng đi về trước ra kể một lượt.
Trần mù có vẻ nghĩ ngợi, cũng chẳng nói thêm gì khác.
Đến tầm gần mười rưỡi, chúng tôi đến chân núi Nội Dương.
Sau khi xuống xe, tim tôi đập mạnh mấy phát.
Nhà chính của nhà họ Cố, trước cổng là một khu đất trống, toàn bộ được dùng gạch lát thành một bãi đỗ xe bằng phẳng.
Bên ngoài khu đất trống này, mới là đường cái.
Đây là một số kiêng kỵ phía bên ngoài nhà phong thủy, trong Trạch kinh gọi đường ngang sát với cổng chính gọi là lộ xung, cũng có tên khác là “trực lộ không vong”.
Nếu như không có khu đất trống này, chính viện nhà họ Cố bất luận xây tốt đến đâu, thì đều là bố cục đại hung.
Giống vậy, cũng không được đối diện với ngã rẽ, ngã rẽ còn được gọi là đường cái kéo, sẽ ảnh hưởng đến tư duy của chủ nhà, tuy là không đến mức có nguy hiểm gì đến tính mạng, cũng chẳng phải là bố cục đại hung gì, nhưng sẽ khiến người buồn rầu sinh bệnh, ảnh hưởng tới sự phát triển của cả gia đình...
Mà lúc này, trên bãi đất trống lại dùng đá dăm rải thành hai lối đi, một lối đi ra bãi đỗ xe, lối còn lại thì là đường lát đá ra khỏi khu đất trống.
Ngoài ra, tận cùng của bãi đất trống, cũng là vị trí đối chính diện với cổng chính, dựng một cái cột vừa dài vừa cao! Bên trên có treo hai chiếc đèn lồng!
Nhìn trông có vẻ đây là cột đèn nhà họ Cố tự dựng, lúc này là ban ngày, mà vẫn còn sáng!
Sắc mặt tôi trở nên vô cùng khó coi.
Đây cũng là một điểm kiêng kỵ trong phong thủy, trước cửa cột cao đẩy sát lên!
Vô hình chung sẽ ảnh hưởng đến tâm trí con người, đồng thời có nhiều bệnh, tim đập yếu đi.
Ban đêm đèn đường tranh việc chiếu sáng nhà cửa với ánh trăng, đồng nghĩa với việc thay thế cho tinh hoa ánh trăng, nhưng đèn đường đơn giản làm sao có thể thay thế cho tác dụng của ánh trăng được?
Thêm việc ban ngày vẫn bật đèn, cũng ngầm chiếu cho chủ nhà đầu óc lú lẫn!
Chẳng cần phải nhìn bên trong nhà chính nhà họ Cố bây giờ đã bị thay đổi những gì, chỉ dựa vào hai điểm này, là Cố lão gia chắc chắn sẽ không tỉnh táo lại được...
“Chú Trần, rắc rối của nhà họ Cố, đúng là không nhỏ.” Tôi lẩm bẩm một mình.
Trần mù gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Hai chúng tôi xuống xe, đi thẳng về phía cổng chính của khu nhà.
Nếu Cố Nhược Lâm đã quay về trước rồi, thì tôi chắc chắn chẳng có gì cần tránh né, thêm việc tối qua cô ta đã nói, chú ba của cô ta mời chúng tôi về, vậy thì chẳng cần phải quản chuyện của Cố Thiên Lương nữa.
Rất nhanh, chúng tôi đã bước đến trước cổng chính.
Trước cổng có mấy bảo vệ đang đứng, nhìn thấy tôi mặt liền biến sắc, rồi nhìn thấy ngao sói, càng khiến bọn họ sợ hãi rút vội dùi cui ra theo bản năng!
“La Thập Lục, thằng thánh rởm nhà mày sao lại đến đây nữa?! Còn dắt theo con chó với lão mù này, định làm loạn à?”
Gã bảo vệ đứng đầu bộ dạng miệng hùm gan sứa trợn mắt nhìn tôi, huơ huơ cái dùi cui, cứ như sợ tôi lại gần vậy.
Tôi nhận ra, đây chẳng phải là cái tên đêm hôm đó đạp một phát vào ngực tôi đó sao?
Tôi cũng chẳng so đo với gã, nói thẳng: “Tôi tìm Nhược Lâm...” Hơi ngừng lại một chút, tôi lại hít sâu một hơi, nói: “Tôi tìm tiểu thư Nhược Lâm!” Dù gì trước mặt người nhà họ Cố, gọi thân mật quá, cũng sợ lại gây chuyện phiền phức.
Đầu mày bảo vệ giãn ra, lập tức trong mắt ánh vẻ mỉa mai: “Tiểu thư Nhược Lâm? Nhà họ Cố làm gì có tiểu thư Nhược Lâm nào, mấy hôm trước lúc Cố Nhược Lâm bị đuổi đi, mày chẳng phải cũng ở cùng với cô ta sao?”
“Làm sao, người không thấy đâu nữa, nên đến nhà họ Cố đòi? La Thập Lục đầu óc mày có tỉnh táo không vậy?”
Mí mắt tôi hơi giật giật, vô thức hỏi một câu: “Hôm nay cô ấy không về đây?”
Bảo vệ cười gằn một tiếng: “Về đây? Dựa vào đâu mà về đây? Cô ta đã bị đuổi khỏi đây rồi!”
Lòng tôi lập tức nặng trĩu, lại tiếp tục nói: “Vậy tôi tìm chú ba của cô ấy, là người quản lý chuyện ở trong khu nhà chính của mấy người.”
Bảo an nhổ một bãi nước bọt xuống dưới chân tôi: “Dựa vào cái gì? Tam đương gia mày muốn gặp là gặp được à?”
Sắc mặt tôi bắt đầu trở nên khó coi.
Tên bảo vệ này hùng hổ hăm dọa, bãi nước bọt ban nãy suýt thì nhổ lên chân tôi.
Cố nén cơn giận trong người, tôi nhấn mạnh từng chữ nói: “Là ông ta mời tôi và tiểu thư Nhược Lâm về đây, phong thủy nhà họ Cố các người thay đổi rồi, Cố lão gia nằm giường không tỉnh, ban nãy tôi đã nhìn ra vấn đề của phong thủy rồi, hôm nay tôi đến đây, có thể giúp Cố lão gia tỉnh lại!”
Bảo vệ lại cười ha ha một tiếng, nói: “Hôm nay kể cả mày có hoa lá cành đến đâu, tao cũng không bao giờ cho mày vào trong khu nhà, biết điều thì cút nhanh qua một bên, nếu không, bọn tao sẽ đánh cả người lẫn chó luôn!”
Gã vừa dứt lời, ngao sói đột nhiên lao vụt lên một phát.
Thân hình dài hơn một mét, cú chồm này, đẩy hắn ngã luôn ra đất!
Tên bảo vệ này sợ phát điên, gầm gào la hét.
Mấy tên còn lại cũng sợ đến mức vừa bò vừa chạy cút vào trong phòng.
Tôi cũng giật cả mình.
Nếu ngao sói mà cắn gã, thì không phải chuyện đùa đâu, chỉ cần một phát vào cổ, là mất mạng luôn.
Tôi lập tức định gọi Trần mù ngăn ngao sói lại, không cần thiết phải giết chết tên bảo vệ này... Tới lúc đó chúng tôi cũng sẽ có một đống phiền phức.
Có điều chưa đợi tôi mở miệng nói, cái chân ngao sói đã ấn lên mặt tên bảo vệ kia.
Nó không có động tác cắn người, mà ngược lại ghếch chân lên, tiếng xè xè vang lên, một bãi nước đái vừa vàng vừa thối, tưới ướt nửa người tên bảo vệ, thậm chí đến cuối cùng ngao sói còn rẩy rẩy một phát, bắn cả lên mặt tên bảo vệ....


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất