Chương 113. NHƯ NGƯỜI MẤT HỒN
[[ ]]
Tên bảo vệ ấy đần cả người ra, ngao sói lúc này mới quay về bên cạnh Trần mù, vẩy vẩy bộ lông trên người.
Trần mù bình thản nói một câu: “Ngao sói không phải chó, nó thấy mày chó cậy nhà chủ, nên tưới cho mày bãi nước đái, để mày tỉnh táo lại chút.”
Tên bảo vệ kia lập cập bò dậy, không dám nói câu nào, cũng chẳng dám bỏ chạy, chân cứ run cầm cập.
“La Thập Lục, mày lại bám riết lấy nhà họ Cố bọn tao thật à?”
Cũng vào lúc này, giọng nói đều đều của Cố Thiên Lương bất chợt vang lên.
Tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy hắn và Lý Đức Hiền bước ra ngoài.
Cố Thiên Lương không còn mặc bộ vest nữa, mà lại mặc bộ quần áo của Cố lão gia lên người, nhìn trông rất có cảm giác của gia chủ nhà họ Cố.
Còn về Lý Đức Hiền, vẫn mặc một cây Đường phục, đeo kính gọng vàng.
Chỉ có điều lão dường như có gầy đi chút ít, ánh mắt như mắt chim ưng, mang một chút sát khí mà trước đây chưa từng biểu lộ ra ngoài.
Ngoài ra, mái tóc cắt ngắn vốn là màu đen, nay lại bạc mất một nửa!
Tim tôi đập điên cuồng, vô duyên vô cớ, lại cảm nhận trên người Lý Đức Hiền có một thứ áp lực vô hình, và không thân thiện!
“Tôi chỉ nhận lời mời của người ta, đến nhà họ Cố xem phong thủy.” Giọng nói của tôi khàn khàn.
Tôi chẳng có lý do gì khác có thể tới nhà họ Cố, Cố Thiên Lương chắc chắn sẽ không để tôi vào.
Lúc này Cố Nhược Lâm chưa về, tôi cũng chẳng biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, phải gặp được chú ba của cô ta, tôi mới có thể làm rõ chuyện.
“Mời? Ban nãy tao nghe thấy rồi, mày nói là chú ba tao mời mày với Cố Nhược Lâm về đây, đúng không?”
“La Thập Lục, mày đúng là có hơi đê tiện, Cố Nhược Lâm còn chẳng mặt mũi nào quay về, mà mày vẫn dám đến? Hay là lần trước mày đỡ âm linh, cầm được không ít tiền của nhà họ Cố, nên cứ muốn bòn thêm tiền của nhà họ Cố chúng tao?”
“Phong thủy nhà họ Cố chúng tao có vấn đề? Thì đấy cũng là do lần trước mày xả nước ngầm dưới đất, làm mất khí vận của nhà họ Cố! Cũng may còn có Lý tiên sinh, chứ không nhà họ Cố chúng tao bị mày hại thê thảm rồi!”
“Ông nội tao cũng bị phong thủy xung sát, dẫn đến nguy hiểm tính mạng!” Tốc độ nói của Cố Thiên Lương rất nhanh, như bắn súng liên thanh vậy.
Sắc mặt tôi vô cùng khó coi, nói thẳng luôn: “Tôi không hề làm cho phong thủy nhà họ Cố kém đi! Đấy là đại cục phong thủy rồng nhỏ vọng giang nhập vào sông Dương! Có thể giúp nhà họ Cố trăm năm yên ổn.”
“Con đường cái kéo này, với cái cột cao xung sát kia, mới là nguyên nhân khiến Cố lão gia đầu óc lú lẫn!”
“Cố Thiên Lương, mày nói dối không chớp mắt! Lẽ nào mày không biết Lý Đức Hiền làm gì sao?”
Cố Thiên Lương lại nhìn tôi đầy chán ghét, nói: “Ha ha, mồm ở trên mặt mày, mày muốn bôi bác Lý tiên sinh cỡ nào, cũng chẳng ai quản được mày.”
“Kể cả là chú ba tao tìm mày với Cố Nhược Lâm đến, mày cũng không bước vào cửa nhà họ Cố được, bởi vì sáng hôm nay, ông cụ tỉnh lại rồi, đã đuổi chú ấy về khu nhà cổ rồi! Nếu như chú ấy còn ăn nói linh tinh, thì cũng sẽ như Cố Nhược Lâm, bị trục xuất khỏi gia tộc họ Cố!”
“Mày cứ cố đến nhà họ Cố làm loạn cho bằng được, nếu tao mà đánh mày, chỉ sợ mày ăn vạ ở đây không chịu đi, cho nên tao báo cảnh sát rồi. La Thập Lục chẳng phải mày vẫn thích tuân thủ luật sao? Tự ý xông vào nhà dân, làm loạn không lý do, để xem mày bị giam mấy ngày?”
Cố Thiên Lương vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi.
Lúc này, mặt tôi mới biến sắc thật sự.
Nhìn chằm chằm Cố Thiên Lương, đúng là tức sắp phát điên!
Xe cảnh sát đến trước cổng nhà họ Cố, có tận mấy người cảnh sát xuống xe.
Cố Thiên Lương lập tức bước lên trước, bắt đầu nói chuyện với một người trong số đó, đại ý là tôi đến gây rối mấy lần rồi, đuổi đi cũng không có tác dụng, đến giờ càng quá đáng, còn dắt cả chó theo nữa, cũng chẳng biết con chó tôi nuôi có được cấp thẻ nuôi chó chưa.
Một người trong số cảnh sát kia, hóa ra lại là Từ Thi Vũ.
Cô ta ra hiệu cho tôi đi ra xa một chút.
Tôi và Trần mù đi theo cô ta ra lề đường chỗ ngã rẽ, đương nhiên ngao sói cũng đi theo.
“La Thập Lục, anh cũng đi gây rối? Có vẻ không giống phong cách của anh.” Thái độ của Từ Thi Vũ cũng không tồi, thậm chí còn có đôi chút muốn giúp tôi.
Rồi lại tiếp tục hỏi, quan hệ của tôi với nhà họ Cố cũng không tệ, sao lại xung đột đến mức này?
Tôi im lặng một lát, rồi kể vắn tắt sự việc.
Đương nhiên, tôi cũng kể đúng sự thật.
Từ Thi Vũ gật gật đầu, ý rằng cô ta đã rõ.
Cô ta cũng chẳng tranh luận những chuyện này với tôi, dù rằng tôi biết rõ, cô ta không tin quỷ thần, thì chắc chắn cũng không tin phong thủy.
Tiếp đó, Từ Thi Vũ bảo tôi với Trần mù đứng đây đợi.
Còn cô ta đi qua phía trước cổng nhà họ Cố.
Đại khái mất chừng hơn nửa tiếng, bọn người Cố Thiên Lương đi vào trong khu nhà.
Từ Thi Vũ cũng quay lại nói với tôi, rằng bọn tôi có thể đi rồi, nhưng sau này không được tới nhà họ Cố nữa.
Ý tứ của Cố Thiên Lương rất rõ ràng, nhà họ Cố không hoan nghênh tôi, nếu tôi còn tới nữa, hắn vẫn sẽ tiếp tục báo cảnh sát.
Còn về phong thủy kham dư gì đó mà tôi nói, cô ta tôn trọng nghề nghiệp của tôi, không nói thêm gì khác nữa.
Còn về việc Trần mù dắt theo con chó dẫn đường đen như thế này, cô ta cũng không thấy có gì phạm pháp cả.
Lúc đó tôi kinh hết cả người.
Nhất thời quên mất cả việc tức giận.
Từ Thi Vũ khiến cách nhìn của tôi khác đi nhiều... Còn chủ động giúp Trần mù giải quyết phiền phức.
Cuối cùng xe cảnh sát rời đi, chúng tôi bước ra chiếc xe Kim Bôi đỗ bên lề đường.
Trần mù mới đột ngột nói một câu: “Cái con bé dương sai ban nãy, nói không sai, Thập Lục, từ sau mày đừng đến nhà họ Cố nữa.”
“Nhưng chú Trần... Nhược Lâm cô ấy....”
“Nó ở đâu chứ gì? Một người lớn từng đấy, còn lạc mất được à?” Trần mù ngắt lời tôi.
Tôi hết lời.
Cũng vào lúc này, điện thoại của tôi reo lên.
Lấy ra nhìn một cái, người gọi điện cho tôi, hóa ra là Lưu Văn Tam!
Sau khi bắt máy, Lưu Văn Tam liền hỏi tôi đang ở đâu.
Giọng của tôi có hơi khàn một chút, có điều vẫn trả lời thật, rằng chúng tôi đang ở nhà họ Cố.
Lưu Văn Tam lại thở dài một tiếng, bảo lão vừa mới sắp xếp xong cho vợ và con trai của lão Liễu. Về đến nhà, thì nhìn thấy Cố Nhược Lâm và Cố Khai Dương đã đứng đợi ở cổng.
Lúc đó, bên cạnh cô ta còn có một gã đàn ông trẻ đi cùng, dường như rất thân thiết với cô ta.
Lão còn thắc mắc tại sao tôi không về cùng bọn họ.
Cố Khai Dương nói với lão một số chuyện, sau đó liền đưa Cố Nhược Lâm rời đi.
Tim tôi bắt đầu đập loạn cả lên.
Bóp chặt lấy chiếc điện thoại, lập tức hỏi Lưu Văn Tam bọn họ nói những chuyện gì? Có phải lúc này bọn họ đã chuẩn bị về khu nhà chính nhà họ Cố rồi không?
Lúc này tôi vẫn còn đang đứng đợi ở cổng, nếu như bọn họ về đây, thì tôi không rời đi vội, Nhược Lâm không nghe điện thoại của tôi, cũng không trả lời tin nhắn.
Đương nhiên, nói liền một tràng như vậy xong, bản thân tôi cũng im lặng luôn.
Cố Khai Dương quay về rồi, Cố Nhược Lâm còn đi cùng ông ta qua thôn Liễu Hà, cô ta chắc chắn chẳng gặp nguy hiểm gì cả.
Không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của tôi...
Là bởi vì hành động của tôi lúc tối qua ư?
Ngoài mặt cô ta không biểu hiện gì, nhưng thực chất là giận rồi?
Thế cái gã đàn ông đi cùng với cô ta là ai?
Tư duy chỉ diễn ra trong chớp mắt, Lưu Văn Tam thở dài một tiếng, nói: “Thập Lục, nếu đã thế này, thì mày cũng cứ đi về đã, có những chuyện, chú cứ nói trực tiếp với mày vẫn tốt hơn.”
Cúp điện thoại.
Trong lòng tôi có một thứ cảm giác khó chịu không tả được, còn có chút buồn bã như người mất hồn.
Trần mù vỗ vỗ vào vai tôi, giọng của lão cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Chú nghe thấy hết rồi, mày cứ về xem, xem chúng nó nói như thế nào với Lưu Văn Tam.”