Chương 114. CHƯA BẮT ĐẦU ĐÃ KẾT THÚC
[[ ]]
Tài xế lái xe đưa Trần mù về đường Hàng Giấy trước.
Sau đó Trần mù bảo với tôi, lão đang kiếm chỗ để xây Triều dương trạch, sau khi tìm được, thì sẽ đến tìm tôi giúp đỡ.
Đồng thời lão cũng dặn tôi, tuyệt đối đừng đi một mình qua nhà họ Cố nữa.
Không nói đến tình hình hiện tại.
Chỉ nguyên quy tắc của cái nghề này, là tôi đã không được phép vô duyên vô cớ đi làm chuyện bao đồng rồi.
Lão Lý Đức Hiền đó làm việc hại người tổn âm đức, sẽ bị báo ứng tổn thọ.
Tóc Lý Đức Hiền bạc mất một nửa, lại gầy đi nhiều như thế, đấy chính là một thể hiện của việc bị tổn thọ.
Tôi như người mất hồn gật đầu đồng ý, Cố Nhược Lâm không ở bên cạnh, tôi lấy đâu ra lý do mà tới nhà họ Cố? Rồi vì lẽ gì mà cần phải qua đó nữa?
......
Lúc hơn ba giờ, tôi về đến thôn Liễu Hà, trả tiền cho tài xế đi về, rồi vội vã về nhà.
Lưu Văn Tam đang ở trong sân uống rượu, Hà Thái Nhi ngồi cạnh nói gì đó.
Giọng hai người đó không lớn, nên tôi chẳng nghe rõ.
Vào trong sân, tôi gọi một câu chú Văn Tam, rồi vội vàng bước đến trước mặt lão, vẻ mặt sốt ruột bảo lão nhanh kể cho tôi biết, Cố Khai Dương đã nói những gì?
Lưu Văn Tam thì lại thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai tôi, rồi đưa cho tôi chai rượu.
“Thập Lục, chuyện này, là chú Văn Tam có lỗi với mày, chú Văn Tam chẳng còn mặt mũi mà nói, để dì Thái nói với mày vậy.”
Sắc mặt Hà Thái Nhi cũng rất mất tự nhiên.
Trước tiên bà ta an ủi tôi mấy câu, rồi kéo một cái ghế bảo tôi ngồi xuống, sau đó mới đem chuyện kể từ đầu đến cuối cho tôi biết.
Chuyện này đại khái có liên quan đến việc khi đó Cố Khai Dương rời đi, có nói là đi tìm mẹ của Cố Nhược Lâm tái hôn.
Tuy rằng nhà họ Cố ở thành phố Khai Dương cũng không phải là một gia tộc nhỏ nữa, nhưng ra khỏi thành phố Khai Dương, thì cũng chẳng lớn gì cho cam.
Mẹ của Cố Nhược Lâm, là con gái cả của một gia tộc được coi là hào môn.
Ban đầu khi bà ta ly hôn với Cố Khai Dương, cũng bởi có liên quan đến chuyện nhà họ Cố đúng là không cách nào môn đăng hộ đối với nhà đó được.
Lần này Cố Khai Dương và Cố Nhược Lâm bị đuổi khỏi nhà họ Cố, ngược lại giúp bọn họ có cơ hội tái hôn với nhau.
Cố Nhược Lâm phải đi cùng với Cố Khai Dương, qua ở với mẹ cô ta.
Còn về chuyện của nhà họ Cố, Cố Khai Dương không định quản tiếp nữa.
Ý của ông ta là, ông ta đúng là vẫn muốn quản, nhưng Cố lão gia đã quyết rồi.
Thêm vào việc ông ta cảm thấy bao nhiêu năm nay mắc nợ vợ cũ quá nhiều, cũng có lỗi với Cố Nhược Lâm, khiến cô ta không có được tình thương của mẹ.
Nếu có thể tái hôn, thì là cho ông ta một cơ hội, cũng khiến cả nhà ông ta có thể đoàn tụ với nhau.
Ông ta cũng cho rằng, chỉ cần ông ta không xuất hiện, thì Cố Thiên Lương chưa chắc đã hại đến mạng sống của Cố lão gia.
Hơn nữa, ông ta chỉ cần cùng với Cố Nhược Lâm gia nhập gia tộc của vợ cũ, rồi gây chút áp lực, là Cố Thiên Lương cũng không dám làm chuyện gì quá đáng!
Ngoài chuyện này ra, thì Cố Khai Dương cũng thấy được, tôi rất có cảm tình với Cố Nhược Lâm.
Thậm chí, còn có chút tâm tư vượt quá mức cảm tình trong đó nữa, ông ta cũng là người từng trải, hiểu ý của tôi là gì.
Chỉ có điều, dù gì tôi cũng chỉ là một thầy đỡ âm linh, kể cả có thành tựu không nhỏ trên phương diện xem phong thủy.
Thì nhiều nhất cũng chỉ là một phong thủy tiên sinh.
Cố Nhược Lâm tuy không còn là tiểu thư nhà họ Cố nữa, nhưng sau này, sẽ thành một thiên kim hào môn của một gia tộc lớn mạnh hơn!
Hôn nhân trong gia tộc, coi trọng việc môn đăng hộ đối.
Có kém đến đâu, cũng phải là một người đàng hoàng.
Nghề nghiệp của tôi, hoàn cảnh gia đình tôi, tất cả đều không phù hợp với Cố Nhược Lâm.
Trước đây ông ta không biểu lộ rõ ràng, bởi vì không tiện nói, và cũng cần nhờ vả đến Lưu Văn Tam.
Bây giờ đem chuyện ra nói rõ ràng, như thế cũng không tính là ông ta lợi dụng tôi nữa.
Chỉ là, có thứ sinh ra đã được định rồi, không thay đổi được.
Hà Thái Nhi nói xong, chỉ sợ tôi nghĩ không thông.
Lập tức bảo với tôi, gã đàn ông đi cùng Cố Khai Dương và Cố Nhược Lâm, cũng coi như là anh họ của cô ta, không có thân phận đặc thù gì.
Tôi không nói gì.
Cúi gằm mặt, giương mắt nhìn mặt đất.
Nền sân toàn bằng đất sét, còn cả một số vết nứt.
Nhìn mãi nhìn mãi, mắt tôi đỏ lên.
Đỏ mãi đỏ mãi, nước mắt tôi bắt đầu rơi xuống.
Từ lúc sáng không nhìn thấy Cố Nhược Lâm, tôi đã cảm thấy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Thế nhưng không ngờ, chẳng đợi tôi nói, tất cả đã bị Cố Khai Dương phơi bày hết ra!
Hơn nữa, ông ta còn đặt luôn cho tôi một dấu chấm hết.
Thân phận nghề nghiệp, hoàn cảnh gia đình, thậm chí tôi còn không phải là một người đàng hoàng?
Tôi bóp chặt lấy chai rượu, ừng ực ừng ực, nốc một hơi hết hơn một cút rượu trắng còn lại trong chai!
Cái cảm giác cay rát xộc thẳng vào họng!
Tôi vụt ho sặc sụa, cảm giác sắp ho ra cả phèo phổi.
Vuốt mặt một cái, quệt bỏ nước mắt, nhưng chúng lại càng rơi nhiều hơn.
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Tôi biết sắc mặt của tôi lúc này, tuyệt đối trông kém nhất, cũng khó coi nhất trong đời.
Khó khăn lắm tôi mới lấy đủ dũng khí để thích một người.
Chứ không phải ngày ngày trốn sau lưng người khác, không dám tiếp cận với bọn họ.
Tôi rất thích Cố Nhược Lâm, đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi, có một niềm tin kiên định như vậy.
Tôi cho rằng, cô ta sẽ là mối tình đầu của tôi.
Thế nhưng mối tình đầu của tôi, còn chưa bắt đầu, đã kết thúc...
Trong đầu quay cuồng lên, tôi lảo đảo đứng dậy, đi vào phòng mình.
Hà Thái Nhi ở phía sau gọi tôi, Lưu Văn Tam cũng gọi tôi, tôi đều không quan tâm.
Sau khi vào trong phòng, đưa tay khóa cửa lại, nằm lên giường, tôi nhìn trân trân lên xà nhà.
Cứ thế nhìn cho đến lúc ánh sáng ở bên ngoài tối dần, màn đêm buông xuống.
Đau đầu vì say rượu, và cả nỗi đau khổ trong lòng, đều khiến tôi không muốn nói chuyện.
Cứ vậy cho tới lúc tôi không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại.
Tôi giữ nguyên bộ dạng suy sụp chán chường này đại khái mất tầm hai ngày.
Trong hai ngày này ngoại trừ lúc đi vệ sinh, tôi không ra khỏi phòng, càng không ra khỏi nhà.
Thậm chí tôi cũng không cảm thấy đói, không muốn ăn cơm.
Đại khái đến tối ngày thứ hai, tôi bắt đầu cầm Trạch kinh, Cốt tướng và Âm sinh cửu thuật lên, bắt đầu nghiên cứu. Quyển này đọc mệt rồi, thì tôi chuyển sang quyển khác.
Đại khái là tôi cũng nghĩ kỹ rồi.
Cố Khai Dương nói đúng là cũng chẳng sai, tôi là âm sanh tử, cũng có thể nói, không được tính là một người đàng hoàng!
Nhưng tôi không thấy, việc tôi làm là việc đáng khinh!
Đỡ âm linh cho dù là hạ cửu lưu, thì cũng là việc không thể thiếu đối với rất nhiều người.
Người càng có tiền càng tin phong thủy, càng tin tưởng bói toán!
Mỗi một nghề đều như vậy, đi được đến đỉnh, mới có tư cách phát ngôn.
Hơn nữa tôi cũng thấy rõ rồi, Cố Khai Dương nói không lợi dụng tôi, thì ông ta đúng là không lợi dụng tôi thật sao?
Những lời ông ta nói với tôi trước lúc rời đi, đúng thật là có ý gửi gắm.
Bây giờ tái hôn được rồi, có thể gia nhập vào gia tộc hào môn lớn hơn, liền lật ngửa bài nói tôi không phù hợp!
Tôi chẳng phải oán trách gì.
Chỉ là, coi như tôi đã nhìn rõ con người ông ta, trên thực tế cũng chẳng ra gì cả.
Ông ta chỉ là, khi tôi còn có tác dụng, thì cố ý dẫn dụ tôi mà thôi.
Tôi không còn tác dụng nữa, thì một phát đá luôn tôi đi!
Còn về thứ tình cảm với Cố Nhược Lâm, tôi cất giữ toàn bộ ở góc sâu nhất trong lòng mình.
Thời gian, thoáng cái đã nửa tháng trôi qua.
Tôi chăm chỉ nghiêm túc đọc kỹ non nửa cuốn Trạch kinh, đọc hiểu một lượt Cốt tướng, đương nhiên cũng chẳng được đến mức thấu hiểu triệt để, chỉ có thể coi là biết được chút ít bề mặt.
Quan trọng hơn là, tôi hiểu thấu hoàn toàn Âm sinh cửu thuật rồi!
Trước đây tuy đọc hết nhưng cũng chỉ là đọc sơ qua.
Lần này, tôi có thể đọc thuộc làu làu từng câu một!
———
Lời dịch giả:
Tuần này cảm ơn lATAl, Mricevl, manonthemoon1, Trachon đã ủng hộ truyện. Ngày mai CN mình up 3 chương như thường lệ. Ở yên trong nhà là hành động tránh covid hữu hiệu nhất. Chúc mọi người Thất Tịch vui vẻ!