Chương 239. TRÚ NHÀ HUNG TRẠCH
[[ ]]
Lúc Từ Thi Vũ dứt lời, tròng mắt cô ta đã đỏ hết cả lên, nhưng cô ta lại không khóc.
Trong lòng tôi ngoài việc thấy không rét mà run.
Thì đột nhiên lại cảm giác, sự kiên cường của Từ Thi Vũ, dường như là kiên cường đến mức quá đáng.
Một cô gái một mình sống đơn độc mười năm. Từ cấp ba đến đại học toàn dựa vào bản thân mình, kỳ thực đấy cũng là những ngày cần người nhà giúp đỡ nhất.
Tôi không kiềm chế được mà nhớ lại những năm mình học đại học, bởi vì lý do tính cách của tôi, nên chỉ có thể dựa vào tiền của bà nội gửi để sống qua ngày, làm gì từng đi làm thêm đâu, càng thấy tất cả những việc này với tôi mà nói là quá khó khăn.
Dẫn đến việc tốt nghiệp rồi, gần hai mươi năm học hành cũng thành phí hoài, cuối cùng lại đi ăn bát cơm người chết.
“Thức ăn nguội hết rồi, La Thập Lục, mau ăn đi.” “Đúng rồi, anh uống rượu không? Tôi thấy Lưu Văn Tam thích uống rượu, anh là con trai nuôi của ông ta, có phải cũng thích uống không? Tôi gọi cho anh một chai rượu nhé?” Từ Thi Vũ lau khóe mắt một cách không dấu vết, cười cười đưa cho tôi một đôi đũa.
Tôi định thần lại, lắc lắc đầu, cũng đáp lại cô ta bằng một nụ cười.
Trong lòng lại khẽ than, Từ Thi Vũ nhìn bề ngoài kiên cường như vậy, nhưng trên thực tế tâm sự trong lòng cũng chẳng ít hơn tôi.
Cô ta còn là con gái, so với cô ta, tôi đúng là có vài phần thua kém rồi.
“Thi thoảng uống một hai ly, có điều hôm nay không uống, ăn cơm xong, qua nhà cô xem xem.” Tôi hít sâu một hơi, nói.
Trong mắt Từ Thi Vũ có sự vui mừng vụt qua, cô ta rất chân thành nói lời cảm ơn tôi, sau đó mới cúi đầu ăn đồ ăn.
Trên bàn đều là mấy món ăn thường ngày, thịt kho tàu, sợi khoai tây bóp giấm, ớt chuông nhồi xào, và còn cả một tô canh củ cải.
Sau khi xuất viện, ở nhà họ Phùng ăn toàn sơn hào hải vị, trong thời gian nằm viện, Hà Thái Nhi đem vào cho tôi thì toàn là các loại cơm canh tẩm bổ, tôi ngược lại cảm thấy bữa ăn cơm bình dân này, là khiến người ta ăn ngon nhất.
Ăn gần ba bát cơm, no đến tròn cả bụng, lại uống thêm một bát canh, cả người đều ấm nóng cả lên.
Ngồi nghỉ thêm một lúc, Từ Thi Vũ lại nói chuyện phiếm đôi câu với tôi, đại thể vẫn là nói chuyện của thôn Tiểu Liễu, cho đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Có điều cô ta đại khái nói một ít, chuyện khu nhà họ Cố ở dưới chân núi Nội Dương sụp đổ, đại để cũng biết hôm đó tôi có mặt tại hiện trường.
Chuyện này nhà họ Phùng đã lo lót rồi, thêm việc bản thân quan hệ của nhà họ Phùng ở trong thành phố.
Nên đã xóa sạch dấu vết của tôi và nhà họ Phùng.
Trên thực tế chúng tôi qua nhà họ Cố, kỳ thực là tương đối xui xẻo, bởi vì nhà họ Cố vốn sẽ sụp đổ, Cố lão gia vốn cũng sẽ chết, chúng tôi chẳng có liên quan gì đến chuyện này.
Mà sự cố lớn như thế này, chắc chắn sẽ bị điều tra. Lý Đức Hiền và tên Cố Thiên Lương đã biến mất ấy, chính là đối tượng đáng để nghi ngờ.
Nhà họ Phùng dùng các mối quan hệ đi hỏi thăm tin tức của Lý Đức Hiền, có điều phía cảnh sát bọn họ hoặc giả có thể đi đường tắt, tìm được Lý Đức Hiền trước.
Chuyện cuối cùng này, càng khiến lòng tôi thất kinh! Tư duy của Từ Thi Vũ quả nhiên là cẩn mật!
Có điều, nhà họ Phùng còn chẳng tìm được kết quả gì, chỉ có thể dựa vào việc tôi dùng thuật phong thủy lên nhà ở quê của Lý Đức hiền để ép lão xuất hiện, thì bọn họ có thể có lối tắt gì được?
Trong chớp mắt đã nghỉ ngơi được hơn nửa tiếng, cũng đã gần đến tám giờ, tôi liền đứng dậy nói có thể tới nhà cô ta xem xem rồi.
Nửa tiếng sau, chúng tôi đến một khu phố cổ ở phía bắc thành phố.
Những năm đầu, thành phố Nội Dương vẫn vẫn còn gọi là Nội Dương, sau đó kinh tế phát triển lên, nội thành ngày càng mở rộng, trên bản đồ chính thức liền được đổi thành thành phố Khai Dương. Nhưng những người sống ở khu phố cổ, đại đa số vẫn đều gọi là Nội Dương.
Xe dừng lại ở trong vạch đỗ xe màu trắng bên lề đường, thời điểm lúc này mới chỉ là tám rưỡi, đáng lẽ ra là lúc cuộc sống về đêm náo nhiệt nhất, nhưng con phố cổ này lại hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoài một số siêu thị và quầy bán thuốc lá, rượu là lác đác còn mở ra, gần như nhà nhà hộ hộ đều đóng chặt cửa.
Hơn nữa ở đây phần nhiều đều là nhà kiểu cũ, cổng nhà đối diện với đường.
Cột đèn cạnh đường, vẫn là loại cột đá kiểu cũ, trên đỉnh là bóng đèn compact với ánh sáng lờ mờ.
Hơi thở của tôi có chút bức bối, bởi vì phong thủy của cả con phố này, đều có vấn đề!
Không chỉ rất nhiều nhà ở có cổng đối diện nhau, trước cổng trồng cây, càng là nhà ai cũng có.
Trước cổng có cột thẳng, gọi là Xuyên tâm sát, người sống ở trong khu nhà này, phần nhiều đều có họa huyết quang, tinh thần không tỉnh táo.
Cổng chính đối diện với đường lớn, gần như khe hở giữa các nhà các hộ, đều lồi lên lõm xuống, đây cũng là một loại Xung lộ sát, rất dễ biến thành hung trạch, không lành.
Ngoài những thứ này ra, bèn là hai cổng đối diện nhau gọi là Môn xung sát.
Trong nhà nếu vượng, thì vượng khí sẽ chảy sang phía đối diện, nếu như nhà đối diện có tang, khí tang cũng sẽ chảy vào nhà mình, cứ lặp lại mãi, sinh khí tài vận trong nhà sẽ thoát ra ngoài, ngược lại khí tang âm khí sẽ chảy vào trong, thời gian dài sẽ thành gia cảnh nghèo khó.
Từ Thi Vũ thấy tôi dừng lại, ngạc nhiên hỏi tôi tại sao lại đứng ở đầu đường? Có vấn đề gì sao?
Tôi thở dài một tiếng, rồi mới nói: “Thảo nào có người càng ngày càng nghèo, cho dù là người tốt tâm thiện, cũng nỗ lực sinh sống, nhưng cả đời từ đầu đến cuối vẫn không nở mày nở mặt được.”
“Có người rõ ràng chẳng làm việc tốt, nhưng kẻ ác lại sống dai, cuộc sống ngược lại càng ngày càng tốt lên.”
“Phong thủy tốt rồi, thì là một đôi tay không nhìn thấy, cho dù người ta không muốn tiến lên trước, khí vận và cơ duyên cũng sẽ đẩy người ta leo lên cao hơn. Phong thủy mà kém, thì là một con dao vô hình, không chỉ cắt thịt của người ta, mà còn lấy mạng của người ta!”
Từ Thi Vũ ngơ ngác nhìn tôi, mất tự nhiên nói một câu: “La Thập Lục, anh đang nói cái gì thế? Con phố này phong thủy không tốt à?”
Tôi hít sâu một hơi, định thần lại, nói: “Đừng quản chuyện này nữa, không quản nổi, đi xem nhà cô đã.”
Từ Thi Vũ lên trước dẫn đường, tôi quan sát tỉ mỉ, cũng chẳng phải là tất cả các nhà đều có trồng cây hoặc là Môn xung sát, vẫn có mấy nhà ở chỗ phong thủy tốt Tây tứ vị hoặc Đông tứ vị (xem giải thích tại chương 179), có điều so với đại đa số các căn nhà cũ phong thủy có vấn đề, thì hoàn toàn không đáng đề cập đến.
Con đường cái cũ lồi lõm, đi được nửa thì đến đèn đường cũng chẳng có nữa, mặt đường tối tăm lờ mờ, tầm nhìn đều hoàn toàn dựa vào ánh trăng.
Càng đi sâu vào trong, càng có một thứ cảm giác âm u không nói ra được.
Tôi đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình, thậm chí là cả phía sau lưng đều có tiếng bước chân nhè nhẹ, giống như có thứ gì đó đang đi theo chúng tôi vậy.
Chỉ có điều tôi không ngoảnh đầu lại nhìn, mà bước nhanh thêm đôi phần, cố xua tan thứ suy nghĩ phiền loạn kia.
Những âm thanh kia lại ít đi, thậm chí là biến mất.
Mãi cho đến lúc đi tới tận cùng con phố, ở đây có một căn nhà cũ, cổng chính là loại cổng màu đỏ đã tróc sơn, trước cổng còn dán một đôi câu đối.
Hai bên cổng là mấy cái cây già, không cao, nhưng hóa ra lại là loại cây hòe gọi âm.
Cho dù là đứng ở đây, tôi đều cảm giác thấy từng đợt từng đợt khí lạnh từ phía sau xuyên thẳng tới.
Mặt tôi lập tức biến sắc, cắn răng nói một câu: “Đại lộ xông thẳng cổng chính, ám tiễn bắn người ác.”
Khu nhà của nhà họ Vương, cũng chính là nằm ở tận cùng của đường lớn, thêm việc hướng Dậu rắn chặt bụng, nhà tan người chết, chỉ còn lại một người còn sống!
Căn nhà cũ của nhà Từ Thi Vũ, hóa ra cũng là hung trạch Ám tiễn bắn người ác!
Thậm chí con đường này của nhà cô ta, đâm thẳng mấy trăm mét, hai bên đại bộ phận đều hoặc là Xuyên tâm sát, hoặc là Môn xung sát, trên cơ bản oán khí hình thành từ những chuyện bẩn thỉu của nhà nhà hộ hộ, đều sẽ thuận theo con đường này mà tuồn vào nhà cô ta!
Cũng may là cô ta tốt nghiệp xong liền vào làm ở cục công an nơi công đường có khí Chính sát nặng như thế, nếu không thì sợ rằng đã bị xung chết từ lâu rồi!
Cũng chẳng trách được bố mẹ cô ta vừa mới nghỉ hưu đã trúng độc khí ga, ở trong hung trạch ám tiễn bắn người ác, ác chính là ở chỗ khiến người bình thường cả đời tai ương bệnh hoạn, cuối cùng nghèo khó gặp họa bất thường đến chết, làm sao có khả năng khiến người ta có cuộc sống tốt đẹp được?!
Cũng vào lúc này, mặt của Từ Thi Vũ cũng biến sắc rồi, cô ta vội vàng đi đến trước cổng ngồi xổm xuống.
Bên dưới bậu cổng nhà cô ta, có một cái bát tráng men bẩn thỉu, đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát, cũng ngừng một hơi mãi không thở ra được.
Mà đúng vào thời điểm này, tôi lại nghe thấy phía sau lưng có tiếng bước chân, gần như áp sát lưng tôi, tai còn bị người ta thổi một hơi.
Lúc đó, lông tóc toàn thân tôi đều dựng đứng cả lên, da đầu cũng như nổ tung ra trong tích tắc.