Chương 110: 15 tiểu quỷ
Ăn uống no nê xong, Trần Hạo trả phòng rồi lái xe tìm một cửa hàng bán nhang đèn dọc đường.
Đi tới đi lui, trong một con đường nhỏ hắn tìm được một cái cửa hàng vàng mã, bên trong bán những vật phẩm liên quan, hơn nữa còn có một loại vật phẩm làm Trần Hạo chú ý, búp bê trẻ con.
Búp bê trẻ con này lớn chỉ cỡ quả trứng gà, dùng vải sợi tạo thành hình búp bê, tô điểm bên ngoài thập phần đáng yêu.
Hỏi ông chủ cửa hàng Trần Hạo mới biết, thứ này là vàng mã, cấu tạo từ nhựa plastic, đốt đi để hầu hạ người chết.
Trần Hạo cảm thấy vật này không tệ, chí ít so với mấy cái bình kia đẹp hơn nhiều, lúc này hắn mua một lượt mười lăm cái để cho đám tiểu quỷ.
Mua hoàn tất, Trần Hạo dự định lái xe rời khỏi huyện Quả Tử.
Khi đi ngang qua một con phố, Trần Hạo ngoài ý muốn phát hiện một nơi tụ tập không ít người.
Nhìn kỹ thậm chí còn có cảnh sát giới nghiêm, người vây xem cũng đang nghị luận ầm ĩ.
Nghe ngóng một chút, Trần Hạo bừng tỉnh.
Đây là nơi ở mới hiện nay của Dương Kỳ, mà tin tức Dương Kỳ đêm qua chết bất đắc kỳ tử cũng truyền ra ngoài.
Nhãn thần khẽ nhúc nhích, Trần Hạo quan sát chỗ ở của Dương Kỳ.
Đây là một cái cư xá không tính quá lớn, bất quá chỉ có bốn lầu.
Sau khi dùng Âm Dương Nhãn quan sát, Trần Hạo không có phát hiện bên trong cư xá có âm hồn tồn tại.
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo cảm thấy với hận ý mẹ con song vong của Trịnh Dung, Dương Kỳ này sợ rằng chết thôi vẫn chưa đủ, phải hồn phi phách tán mới có thể giải trừ oán hận trong lòng, cũng sẽ không tồn tại các loại như âm hồn.
Thực sự là trời làm bậy còn có thể sống, người làm bậy, không thể sống.
Làm người vẫn nên có lòng từ bi một chút, không nói tích đức cho con cháu, ít nhất cũng phải thanh thản, không thẹn với đời lúc nhắm mắt xuôi tay.
Bĩu môi, Trần Hạo trực tiếp lái xe rời đi.
Rời khỏi huyện Quả Tử, một đường chạy xe đi, không nhanh không chậm.
Bất quá thiên ý ai có thể đoán trước được, còn chưa tới giữa trưa mà sắc trời đột nhiên chuyển biến, trở nên ảm đạm, không bao lâu mây đen ngùn ngụt che kín bầu rời, từng hạt mưa nặng trĩu bắt đầu rơi xuống.
Trần Hạo lái xe không lâu còn chưa quá chắc tay, lúc này mưa lớn như trút nước, ảnh hưởng tới tầm nhìn chạy xe nên hắn dứt khoát dừng xe lại ven đường, đợi mưa tạnh lại đi.
Nhàn rỗi không chuyện gì, Trần Hạo đem mấy con búp bê trẻ con còn đang tỏa hương thơm lấy ra khai quang.
Chỉ là sau khi khai quang xong, Trần Hạo có chút kinh ngạc. Tiêu hao khi khai quang búp bê vô cùng nhỏ, chỉ dùng một phần mười một năm đạo hạnh liền hoàn thành.
Hơn nữa loại nhựa plastic này sau khi khai quang chỉ có một năng lực gia trì, phụ linh.
Trần Hạo lấy bình nhỏ ra, thả một tên tiểu quỷ, bảo nó phụ thân ở trên con búp bê này.
Tiểu quỷ lúc đầu vẫn không rõ, bất quá sau khi thấy búp bê trẻ con thì vẻ mặt đầy vui mừng, hóa thành một đạo tà khí trực tiếp chui vào bên trong búp bê.
Sau đó, một màn thần kỳ xuất hiện.
Búp bê trẻ con từ trong tay Trần Hạo nhảy dựng lên, phát ra trận trận tiếng cười, dường như đang rất vui vẻ.
Tình huống này hấp dẫn mèo mun và gà ngốc chú ý, mèo mun tò mò vươn móng vuốt muốn chạm đến búp bê.
Chỉ bất quá tiểu quỷ tựa hồ đối với nó có chút sợ hãi, vội vàng nhảy ra.
Mèo mun nhất thời híp mắt lại, lóe ra hung quang.
Gà ngốc cũng lạc lạc lạc kêu lên, dường như đang cười nhạo mèo mun.
Mèo mun khinh thường liếc mắt gà ngốc, gọi một tiếng.
Gà ngốc trừng mắt tự hồ như bị kích thích, cũng vươn cánh muốn chạm vào búp bê.
Tiểu quỷ lần nữa né tránh.
Gà trống: - ...
Ánh mắt mèo mun hèn mọn khà khà nhìn.
Lạc!
Gà trống phát ra tiếng gọi trầm thấp, nhìn chằm chằm búp bê, đầy ý uy hiếp.
Trần Hạo nhìn thấy chướng mắt, tức giận:
- Yên tĩnh một chút cho ca, tin ca hầm mày hay không?
Gà ngốc ủy khuất nhìn về phía Trần Hạo.
Trong mắt meo mun đầy vui vẻ, meo meo ô một tiếng, dường như biểu thị chủ ý này không sai, gà trống hầm nhân sâm, đại bổ a.
Gà ngốc bất mãn dùng cánh nhịp mèo mun, đương nhiên bị mèo mun đơn giản né tránh.
Trần Hạo lười để ý hai con hàng này, nhìn con búp bê đang vui vẻ kia, cảm thấy thứ đồ vật ký linh này không tồi. Lúc này từng tên tiểu quỷ phóng, toàn bộ phụ thân vào trên người mấy con búp bê.
Trong lúc nhất thời bên trong không gian xe, từng con búp bê trẻ con vui mừng nhảy nhót.
Mèo mun tuy rằng thành yêu, thế nhưng thiên tính loài mèo vẫn còn tồn tại, thấy cái gì hứng thú đều muốn vui đùa một chút.
Mắt thấy nhiều tiểu oa nhi sôi nổi đáng yêu như vậy, mèo mun nhẹ giọng gọi một tiếng, sau đó vươn móng vuốt, dùng ánh mắt tràn đầy nhu hòa nhìn mấy con búp bê, biểu đạt thiện ý bản thân.
Đám búp bê tụ tập chung một chỗ, dường như đang thương lượng cái gì.
Sau một lúc lâu, rốt cục có một búp bê sợ hãi nhảy tới trước mặt mèo mun.
Mèo mun đại hỉ, vội vàng dùng miêu chưởng sờ sờ.
Lông mèo mềm mại khẽ vuốt ở trên người, búp bê trẻ con dường như cảm thấy có chút dễ chịu, phát ra tiếng cười vui vẻ.
Mấy con búp bê trẻ con khác bớt cảnh giác đi, đồng loạt mà lên, vây quanh mèo mun, không ngừng nhảy về phía trước, vui cười.
Một màn này gà ngốc nhìn vào trong mắt, nó có chút ước ao.
Bất quá rất nhanh nó cũng rất vui mừng, bởi vì khắc phục được nỗi sợ hãi với mèo mun, đám tiểu quỷ cũng bỏ hàng rào cảnh giác với gà ngốc, đám búp bê trẻ con nhảy đến bên cạnh nó, tựa hồ là mời nó cùng chơi.
Gà ngốc vô cùng kích động, nó há mồn muốn gáy một tiếng, bất quá vừa mở miệng ra thì nó ngay lập tức ngậm lại.
Nó biết tiếng gay của mình lại hại đến chừng nào, thật vất vả mới chiếm được hảo cảm của mấy bạn nhỏ, nó mà gáy một cái là cái gì cũng không còn.
Thấy một màn như vậy, Trần Hạo cười cười, cũng không có ngăn cản.
Mèo mun và gà ngốc đều có trí tuệ, nhưng rõ ràng thiếu thành thục, hoàn toàn giống như đứa trẻ bình thường, cần phải từ từ để trưởng thành.
Mà đám tiểu quỷ vốn là trẻ con, tính cách vốn hồn nhiên ngây thơ, lại chịu nổi khổ bị người mưu hại, còn bị luyện chế thành tà linh, tâm linh bé nhỏ bị thương tổn nghiêm trọng, dù đã báo thù cũng sẽ lưu lại ám ảnh.
Hai tồn tại khác nhau lại cùng nhau đùa giỡn, dù cho giao lưu không thông cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ, đối với song phương đều mới có lợi.
Bên này đang đùa, Trần Hạo tự nhiên lại cầm lấy nhang thơm khi quang.
Tình huống so với lúc trước không có gì thay đổi, sau khi khai quang nhang thơm biến thành linh hương, gia trì hộ linh, tụ hồn, đối với đám tiểu quỷ có chỗ tốt rất lớn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không tới một giờ mưa lớn đã dừng lại, bầu trời trong veo.
Trần Hạo lần nữa khởi động xe lái đi.
Sau đó mấy ngày, Trần Hạo xuyên thôn qua trấn, những nơi có người ở đều tra xét âm khí một lần. Phát hiện quỷ hồn thì lưu lại, buổi tối đi qua hỏi. Sau hai ngày, Trần Hạo đã làm chừng mười cái nhiệm vụ, đều là quỷ vật mới chết không lâu, di nguyện đơn giản không phức tạp, Trần Hạo nhẹ nhàng liền hoàn thành nhiệm vụ, đưa quỷ vật vào Luân Hồi.
Bất quá những nhiệm vụ này phần lớn là nhiệm vụ lặt vặt, cộng lại cũng không đủ hai tháng. Vẻn vẹn có một phần thưởng pháp thuật, là một cái pháp thuật cấp thấp tên là Thông Linh Thuật.
Đã có Âm Dương Nhãn rồi, Trần Hạo còn cần Thông Linh sao? Đều có thể thấy được, trực tiếp đối thoại, thông thông cái beep.
Loại thu hoạch này làm cho Trần Hạo có cảm giác tất cả may mắn của mình đều dùng hết lên người của nữ quỷ Trịnh Dung rồi.
Hôm nay Trần Hạo lần nữa đi tới một cái trấn nhỏ, dự định dừng lại chơi hai ngày.
Cái trấn nhỏ này tên là Đông Hằng Trấn, nơi này có một địa danh khá nổi tiếng tên là Thần Sơn.