Chương 120: Quỷ ăn không đủ no
Hùng Lệ Lệ trợn tròn mắt, sau khi làm quỷ, em mới biết lúc trước mình phóng túng là chuyện ngu ngốc biết bao, lúc này nghe được mình có cơ hội đầu thai liền mừng rỡ vô cùng.
Nhưng mà tại sao đi đầu thai mà còn cần phải có điều kiện? Tiếc nuối? Tiếc nuối của mình là gì? Cha mẹ vứt bỏ? Bà mất sớm?
Hình như không phải những thứ đó, vậy là gì cơ chứ?
Hùng Lệ Lệ cố gắng suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, mở miệng nói:
- Em muốn ăn no.
Ding: Uổng mạng quỷ Hùng Lệ Lệ, oan hồn một năm bảy tháng, hoàn thành di nguyện ban thưởng mười năm đạo hạnh.
Lúc đầu Trần Hạo còn hơi khó chịu nhưng khi nghe được tiếng "Ding" thì nhãn tình liền sáng lên.
Mười năm đạo hạnh đó, phát tài rồi!
Ừm, ăn no? Đây là di nguyện kiểu gì? Không phải bị sốc thuốc chết ư? Liên quan gì đến chuyện ăn no?
Trần Hạo mặt mờ mịt nhìn Hùng Lệ Lệ hỏi:
- Em đói bụng?
Hùng Lệ Lệ ngượng ngùng nói:
- Em, lúc em chết đã hai ngày chưa ăn cơm.
Trần Hạo ngạc nhiên:
- Tại sao lại không ăn cơm?
Hùng Lệ Lệ ngượng ngùng nói:
- Bạn trai ta nói thích ta gầy teo bộ dáng, ta nghĩ giảm béo.
Trần Hạo im lặng nhìn dáng người Hùng Lệ Lệ giống như một cái cọc phơi đồ, hắn cảm thấy phụ nữ quả là những người không thể nào hiểu được.
Đối với mấy người mà nói, thế nào mới gọi là gầy vậy?
Nói ra cũng có một vài tên đàn ông biến thái, phụ nữ gầy có gì tốt cơ chứ, có da có thịt mới là phụ nữ chứ, sờ dễ chịu, ôm dễ chịu, hắc hắc hắc cũng dễ chịu.
Tuy nhiên những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là bộ dạng của Hùng Lệ Lệ không giống như bị sốc thuốc chết, mà là bị đói chết!
Quỷ chết đói không dễ giúp, linh thể sau khi chết tuyệt đối giống như cái động không đáy.
Chậc chậc, hệ thống đại lão quả nhiên tính toán không sót, ban thưởng phong phú cũng phải bỏ ra công sức không nhỏ mới được.
Bất quá Hùng Lệ Lệ kích phát nhiệm vụ, làm gì cũng muốn thử một lần.
Trần Hạo đi lấy một cây trụ linh hương, sau khi đốt lên nói:
- Đến đây, em ăn thử xem.
Hương khí linh hương tỏa ra, đừng nói Hùng Lệ Lệ, cho dù là Mao Quyền cũng nhìn đến nuốt nước bọt, hận không thể tiến lên hít một hơi.
Bất quá Mao Quyền coi như có chút ý chí, nhẫn nhịn không nhúc nhích. Hùng Lệ Lệ nghe vậy liền chạy ngay đến hít một hơi, biểu tình vô cùng hưởng thụ.
- Ngon quá, quả thật rất, cám ơn đại ca, anh quả thật là người tốt.
Hùng Lệ Lệ cảm động tròn xoe mắt.
Trần Hạo bình tĩnh nói:
- Đừng nói chuyện, tranh thủ thời gian ăn đi.
Hùng Lệ Lệ không nói nhảm nữa, em từng ngụm từng ngụm thôn phệ hương khí.
Theo mùi hương bổ sung, thân thể Hùng Lệ Lệ cũng trở nên ngưng thực thêm không ít.
Bất quá sau khi nhang tàn, Hùng Lệ Lệ vẫn còn liếm liếm miệng mong đợi nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo hỏi:
- Chưa ăn no?
Hùng Lệ Lệ gật đầu, ngượng ngùng nói:
- Một phần, không, đã no ba phần.
Trần Hạo nhíu mày:
- Đến cùng là mấy phần? Nói thật.
Hùng Lệ Lệ cúi đầu xuống, không dám nhìn Trần Hạo:
- Hình như…vẫn rất đói, không biết đã no được bao nhiêu.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ nó, bình thường một nén nhang đều có thể để cho đám tiểu quy ăn no nê, đến ngươi chỉ như món điển tâm, đây chính là quỷ chết đói ư?
Nhưng mà không đúng, cổ họng của quỷ đói rất nhỏ, ăn không vô, cho nên chỉ có thể chịu đựng cơn đói tra tấn, mà Hùng Lệ Lệ này lại có thể ăn hết, nhưng lại ăn không đủ no? Chuyện này quái thật.
Biết ngay là cái nhiệm vụ mười năm đạo hạnh không dễ làm ma.
Lúc trước Triệu Nguyên cũng thế, nếu không có Chu Cương trợ giúp, mình cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nhưng hiện tại có ai nói cho ta biết làm sao để cô bé này ăn no không?!
- Khụ khụ, đây là bệnh của em, phải trị khỏi mới có thể đi đầu thai.
Trần Hạo điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói.
Mao Quyền và Hùng Lệ Lệ trợn tròn mắt.
Đi đầu thai tại sao còn liên quan đến bệnh nữa?
- Đại sư, vậy phải chữa như thế nào? Em không muốn mỗi ngày đều phải đói bụng đâu, cảm giác rất khó chịu.
Hùng Lệ Lệ tội nghiệp nói.
Trần Hạo cười nói:
- Em không cần lo lắng. Chỉ là có chút phiền phức, như vậy đi, em cứ ở lại chỗ này, mỗi ngày anh sẽ cho em ăn, đồng thời xem bệnh của em như thế nào.
Hùng Lệ Lệ đại hỉ, liền vội vàng gật đầu:
- Cảm ơn đại ca, không, đại sư, anh thật sự là người tốt.
Trần Hạo:
- . . .
Không quan tâm đến Hùng Lệ Lệ nữa, Trần Hạo nhìn về phía Mao Quyền nói:
- Anh đi một vòng tìm được một người, nhưng di nguyện của em ấy lại quá khó, có thể tìm mấy người có di nguyện dễ thực hiện hơn hay không?
Mao Quyền vội vàng nói:
- Đại sư yên tâm, vừa nãy chỉ là mới làm quen mà thôi, hiện tại tôi sẽ tiếp tục chạy đi tìm quỷ cho đại sư. Khục, đại sư, hương này có thể cho tôi một miếng hay không, nhiều năm qua chưa ăn cơm, cảm thấy rất nhớ.
Nói xong, Mao Quyền khát vọng nhìn Trần Hạo, một mặt đáng thương.
Trần Hạo chán nản.
Tên gia hỏa này vẫn chưa làm được gì liền muốn ăm cơm trước?
Đây là linh hương đó, đối với quỷ mà nói chính là vô thượng mỹ thực có tiền cũng không mua được.
- Được rồi, nhanh đi đi, sau khi anh dẫn thêm mấy người đến tôi sẽ cho anh ăn no đến nôn luôn.
Trần Hạo tức giận nói.
Mao Quyền đại hỉ, xoay người liền chạy, vừa chạy vừa nói:
- Đại sư chờ một chút, tôi sẽ quay lại ngay.
Mao Quyền vừa đi, nhìn Hùng Lệ Lệ có chút bứt rứt, Trần Hạo cảm thấy một người một quỷ ở đâu bầu không khó có chút không đúng. Hắn liền để Hùng Lệ Lệ vào phòng trông mấy đứa bé tà đồng.
Hùng Lệ Lệ nghe vậy cũng thở dài một hơi, vừa được chữa bệnh vừa ăn của người ta, cô vẫn cảm thấy mình thiếu đại sư quá nhiều, có thể giúp đại sư trông hài tử cũng làm cô dễ chịu hơn.
Nhưng Hùng Lệ Lệ vừa mới vào phòng liền nhìn thấy mười lăm búp bê trẻ con đang chơi cùng mèo mun và gà trống, cô bé lập tức trợn tròn mắt.
Cô bé cảm nhận thấy trên thân mèo mun và gà trống truyền đến uy hiếp vô cùng lớn, ngay cả mười lăm em bé quỷ kia nhìn qua cũng quá dọa người, chân cô lúc này như nhũng cả ra.
- Meo ô!
Mèo mun ngoắc ngoắc móng vuốt với Hùng Lệ Lệ.
Hùng Lệ Lệ bị dọa đến mức rụt cổ lại, theo bản năng lắc đầu.
Mèo đen híp mắt lại kêu nhẹ một tiếng.
Hùng Lệ Lệ muốn khóc rồi.
Cô rất muốn ra ngoài hỏi đại sư một chút, xem có thể đổi công tác hay không?
. . .
Mao Quyền đi được mười phút lại quay về, lần này khá lắm, kéo tới hơn mười con quỷ, nam nữ già trẻ đều có, giống như một cái đoàn du lịch vậy.
Trần Hạo vui vẻ, nhiều quỷ như thế chắc chắn sẽ có không ít nhiệm vụ dễ, đúng là cách này vẫn nhanh nhất.
Mao Quyền vội vàng chào hỏi Trần Hạo rồi bảo đám quỷ xếp hàng, sau đó quỷ hồn đứng vị trí đầu tiên đi đến trước mặt Trần Hạo, hiếu kì dò xét hắn.
Đây là một lão quỷ, nhìn qua đã hơn bảy mươi tuổi, mặc chỉnh tề, bộ dáng uy nghiêm rất có khí độ, xem ra xuất thân hào môn.
Trần Hạo mỉm cười:
- Chào quỷ lão bá, người có nguyện vọng gì?
Lão quỷ không có trả lời, ngược lại sợ hãi than nói:
- Nghe tiểu Mao nói có đại sư đến độ quỷ, ta còn hơi nghi ngờ, bây giờ nhìn thấy đại sư, thật sự làm cho lão hủ thay đổi cách nhìn triệt để, không nghĩ tới trên đời này thật có người tu hành.
Trần Hạo cười nói:
- Thiên địa âm dương, một người có hai bộ mặt, nếu quỷ tồn tại, đương nhiên cũng có người độ quỷ. Quỷ lão bá còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành có thể nói ra.
Lão quỷ nói:
- Tâm nguyện lão hủ rất đơn giản, hi vọng đại sư có thể giúp ta nói với Bạch gia không nên thông gia cùng Tiết gia.
Lục Đạo - TruyenYY.com