Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 122: Quỷ Lừa Gạt

Chương 122: Quỷ Lừa Gạt

Bộ dạng cậu bé này khoảng chừng bảy tám tuổi, mặc áo thun quần jean, cả người đều là máu nhìn vô cùng thê thảm.
- Đại sư, đây là Tiểu Cường, nói ra cũng là một quỷ hồn đáng thương nhất trong đám chúng ta, lúc chết chỉ mới có bảy tuổi, là bị tên tài xế say rượu lái xem đâm chết, đến giờ vẫn còn chưa bắt được tên tài xế kia.
Mao Quyền thay cậu bé giới thiệu.
Trần Hạo mỉm cười nhìn cậu bé nói:
- Anh bạn nhỏ, tâm nguyện của em là gì?
Cậu bé nhếch miệng, sợ hãi nói:
- Em muốn về nhà xin lỗi cha mẹ.
Ding: Quỷ bị đụng chết Lưu Cường, oan hồn hai năm lẻ bốn tháng, hoàn thành di nguyện ban thưởng pháp thuật Khai Linh Nhãn.
Tiếng nói kích hoạt nhiệm vụ vang lên, phần thưởng vậy mà một loại pháp thuật, chẳng lẽ hệ thống còn ưu tiên tiểu quỷ?
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Tiểu Cường, cha mẹ của em đều ở Thanh Châu à?
Cậu bé gật đầu:
- Dạ, nhà em ở phường Tam Lý, lúc em đến bọn họ vẫn chưa ngủ, còn đang cho em trai bú.
Nói đến nơi này, ánh mắt Lưu Cường ảm đạm lại.
Trần Hạo như có điều suy nghĩ.
Cho bú, vậy chính là trẻ nhỏ rồi.
Nói cách khác, sau khi cậu bé này chết thì cha mẹ cậu lại sinh thêm một đứa, vận khí không tồi, vẫn là con trai.
Bất quá nhìn cậu bé, trong lòng Trần Hạo lại thở dài một tiếng.
Nối dõi tông đường là một vấn đề quan trọng không thể tránh được, con trai chết đi rồi cũng cần kéo dài huyết mạch, sinh thêm một đứa cũng không phải chuyện kỳ lạ gì.
- Tiểu Cường, em có trách cha mẹ của mình không?
Trần Hạo hỏi một câu.
Cậu bé kinh ngạc một lát, chậm rãi lắc đầu. Vẫn không nói lời nào.
Trần Hạo cười cười:
- Được, anh sẽ giúp em thực hiện tâm nguyện của mình, chờ anh chuẩn bị xong sẽ giúp em đi gặp cha mẹ của mình.
Cậu bé nhỏ giọng nói "Cảm ơn." Sau đó bước nhanh đến bên cạnh Mao Quyền, im lặng đứng thẳng.
Sau Tiểu Cường là một lão bà bà.
Lão nhân tuổi già sức yếu, xoay người lưng còng, bất quá biểu lộ lại không có chút hiền lành nào, nhìn hơi có chút hung lệ, ngay cả bên ngoài cũng lỡn vỡn sát khí.
Trần Hạo thấy vậy liền hơi nhíu mày.
Mặc dù không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài của họ, thế nhưng khí chất lại không thể nào lừa được người khác.
Lão bà bà này xem ra cũng không phải là người hiền lành gì.
Đặc biệt là ánh mắt của bà ta làm cho Trần Hạo nhớ đến bà lão đã dàn cảnh hố mình đòi tiền bồi thường 3000 tệ lúc trước, trong lòng hắn cảm thấy không tốt chút nào.
Quả nhiên vừa tiến đến, lão phu nhân liền gào khóc nói:
- Đại sư làm chủ cho lão bà tử a, lão bà tử tay phân tay nước tiểu nuôi lớn nhi nữ nhưng bọn nó lại bất hiệu, lão bà tử bệnh tật đều không ai quan tâm, cứ mặc cho lão bệnh chết, xin đại sư làm chủ.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái hỏi:
- Lão bà bà, vậy tâm nguyện của bà là gì?
Bà lão vội vàng nói:
- Bà muốn đầu thai, muốn sinh ra trong nhà đại phú đại quý, muốn suốt đời đều sống sung sướng, còn có quyền lực, dung mạo xinh đẹp.
Trần Hạo: ". . ."
Đù mé, ngươi ra ngoài hỏi thử xem có ai không muốn những thứ này cơ chứ? Ngươi nói muốn liền muốn, dựa vào cái gì?
Trần Hạo chần chờ giây lát, hệ thống cũng không có phản ứng, hiển nhiên lời này cũng không phải là di nguyện mà là vọng tưởng.
Trần Hạo lắc đầu nói:
- Bà lão, tâm nguyện này của bà tôi không thực hiện được, tôi chỉ có thể giúp mấy người tiêu trừ chấp niệm sau khi chết, nếu như bà không có vậy tôi chỉ có thể gọi người kế tiếp mà thôi.
Bà lão gấp gáp vội vàng nói:
- Đại sư, cậu không thể làm như vậy được, lão đã cực khổ một đời, chịu đủ hết tội, kiếp sau lão nhất định phải được hưởng phúc, đại sư, van cầu cậu hãy giúp tôi đi.
Trần Hạo mặt đen lại, khó chịu nhìn về phía Mao Quyền.
Bảo ngươi kéo quỷ, nhưng cũng không bảo ngưởi quỷ gì cũng đều kéo đến, đây không phải làm cho ta thêm phiền phức sao!
Mao Quyền bị Trần Hạo nhìn không được tự nhiên, nhịn không được nói:
- Đại sư, ác bà tử này cũng không phải do tôi kéo tới mà là bà ta tự mình đi theo, mà khoan, vừa rồi còn xếp ở sau cùng, tại sao hiện tại lại chen lên phía trước rồi.
Hả?
Trần Hạo nghi ngờ nói:
- Anh nói bà lão này là ác bà?
Mao Quyền khinh bỉ nhìn thoáng qua bà lã, khinh thường nói:
- Nói bà ta là ác bà đã là khách khí lắm rồi, lão thái bà này quá kém cỏi, lúc còn sống chuyên gia dàn cảnh giả bộ bị đụng hố người ta, không biết người ta luôn mắng chửi ở sau lưng, nghe một vài lão quỷ nói lúc còn trẻ bà ta cũng không tốt lành gì, con trai con gái sinh ra đều không phải con của chồng bà ta.
- Mày nói cái gì? Cái thằng vương bát đản đầu đường xó chợ kia, mày mới là ác bà, cả nhà mày đều là ác bà, mẹ mày là kỹ nữ, cha mày là culi, ông nội mày. . .
- Đủ rồi!
Trần Hạo nghe không nổi nữa, quát khẽ một tiếng, cắt đứt lời mắng chửi ác độc của bà lão kia.
- Bà đi đi, tôi không giúp được bà.
Sắc mặt Trần Hạo lạnh lùng mở miệng.
Nếu Mao Quyền không nhắc thì hắn còn không biết, bà lão này chính là mấy người lừa đảo giả bộ bị đâm đòi bồi thường, có kinh nghiệm một lần nên đối với loại người thế này vừa nhìn Trần Hạo liền cảm thấy buồn nôn, đừng nói không có nhiệm vụ, cho dù có Trần Hạo cũng sẽ không đi làm.
Trần Hạo quả quyết cự tuyệt như thế làm cho bà lão nổi giận, bà ta nhìn chằm chằm Trần Hạo nói:
- Đại sư chó má gì, mày chỉ là thằng lừa đảo mà thôi, tao nói cho mày biết, mày muốn lừa những quỷ hồn khác à, tao sẽ không để cho mày toại nguyện đâu, đi, đều đi cho tao, cút hết đi, tên đại sư này chỉ là kẻ lừa đảo, lừa gạt quỷ, mấy người. . .
Ác bà nói xong liền quay người xua đuổi những quỷ hồn đang đợi ở ngoài kia.
Trần Hạo nhìn thấy thế liền bực mình.
Hình như ca có thù với loại người này à, lần trước bị hố một lần, lần này lại bị hố một lần?
Cái thứ khốn kiếp, nếu không tự tìm chết vậy sẽ không chết, đây là do bà ép tôi.
- Tiểu Hắc, ra thanh lý.
Trần Hạo kêu một tiếng.
Meo!
Một tiếng mèo kêu vang lên, sau đó một cái bóng từ trong phòng phóng ra lao thẳng đến ác bà.
Bá bá bá!
Vuốt mèo vung lên trong nháy mắt chi năm xẻ bảy bà lão, sau đó mèo mun há mồn hút tất cả tàn hồn vào trong miệng, kẽo kẹt kẽo kẹt nhai nuốt.
Sau khi liếm miệng, mèo mun có chút bất mãn liếc nhìn Trần Hạo, tựa hồ muốn nói cái quỷ hồn này không ngon chút nào, chủ nhân ngu ngốc lại lừa ta.
Trần Hạo không có trả lời, mà cái khác quỷ toàn bộ đều sợ ngây người.
Đây là thứ gì? Vậy mà có thể ăn quỷ?
Nơi này đều là quỷ hồn bình thường, bọn họ ngay cả người tu hành còn không biết chứ nói gì đến yêu vật như thế này!
Hiện tại cả đám quỷ hồn đều hoảng sợ nhìn mèo mun, trong nháy mắt đều chạy mất hút.
Tiểu quỷ và Mao Quyền cũng dọa đến run lẩy bẩy.
Trần Hạo nhìn rất dễ thân cận, thế nhưng bọn họ không nghĩ đến đại sư lại nuôi một con mèo đáng sợ như thế, con mèo mun kia vậy mà có thể ăn quỷ? Đây là loại mèo gì? Mèo Chung Quỳ ư?
Trần Hạo nhìn tràng diện như thế lại không biểu lộ cảm xúc gì.
Hắn giúp không ít quỷ, đã không còn là tên thái điểu lúc vừa mới bắt đầu.
Hắn hiện tại sẽ không cưỡng cầu giúp quỷ, ngươi nguyện ý, nhiệm vụ phù hợp, ta liền giúp ngươi, đôi bên cùng có lợi. Ngươi không nguyện ý, sợ, đó chính là vô duyên, đến lúc ngươi hồn phi phách tán, chấp niệm không tiêu.
Phất tay để mèo mun quay lại trong phòng, Trần Hạo lạnh nhạt nhìn về phía Mao Quyền và cậu bé nói:
- Các ngươi cũng nhìn thấy, có sợ hay không?
Mao Quyền ực ực nuốt nước miếng, ôm cậu bé sợ hãi không nói một lời.
Trần Hạo cười cười:
- Thôi được, tôi cũng thẳng thắn, tôi giúp quỷ là để tu hành, nếu như mấy người muốn đầu thai thì phải tiêu trừ chấp niệm, đây là chuyện hai bên giúp đỡ lẫn nhau, nếu như cảm thấy linh sủng của tôi quá đáng sợ, cảm thấy tôi không đáng tin, vậy hiện tại mấy người có thể rời khỏi, tôi sẽ không ngăn cản.
Lục Đạo - TruyenYY.com


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất