Chương 123: Làm Nhiệm Vụ
Nghe Trần Hạo nói như vậy, Mao Quyền theo bản năng muốn kéo cậu bé rờiđi.
Bất quá không ngờ cậu bé lại kháng cự, mặc dù sợ hãi bất an nhưng cũng không có rời khỏi.
- Tiểu Cường?
Mao Quyền kinh ngạc nhìn cậu bé.
Cậu bé mở miệng, yếu ớt nói:
- Em muốn đi xin lỗi cha mẹ.
Mao Quyền sửng sốt.
Trần Hạo lại khá hứng thú hỏi:
- Anh bạn nhỏ, tại em em nhất định phải quay lại để xin lỗi cha mẹ?
Cậu bé cúi đầu xuống:
- Là lỗi của em, tại em cố ý trốn đi, em không phải đứa bé ngoan
Trần Hạo cũng ngây ngẩn cả người.
Quả thật không ngờ cậu bé này chết là do bỏ nhà trốn đi.
Bất quá nghĩ lại cũng không có gì kỳ quái.
Đầu năm nay đều là bảo vật, đừng nói là ông bà, cho dù là cha mẹ đều cưng chiều không giới hạn.
Trưởng thành trong hoàn cảnh đó đa số trẻ con đều trở nên ngang ngược, gặp chuyện gì không vừa ý liền phát cáu, trốn nhà đi cũng là chuyện bình thường.
Bất quá số của đứa bé này không tốt, một lần hờn dỗi liền phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Hiện tại hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Trần Hạo cười nói:
- Được rồi, hiện tại chỉ có mình em, vậy trước tiên giúp em đi, em đợi anh một chút.
Nói xong, Trần Hạo đi vào trong phòng lấy trang bị.
Trên đường hành đạo, Trần Hạo cũng đã gặp qua mấy con trâu, thu thập không ít nước mắt trâu, tuy làm nhiệm vụ tiêu hao nhưng vẫn còn lại không ít.
Cũng may phần thưởng Khai Linh Nhãn sắp tới tay, lúc đó cũng không cần dùng nước mắt trâu này nữa.
Sau khi tiến vào trong phòng, Trần Hạo liền sững sờ.
Mười lăm quỷ bé con ngồi thành một vòng, bộ dạng nhu thuận như học sinh, mà Hùng Lệ Lệ chững chạc đàng hoàng, đang dạy bọn nó tiếng Trung.
Ngay cả mèo mun và gà gốc cũng hiếu kỳ nghe giản.
Lúc Trần Hạo đi vào, Hùng Lệ Lệ cũng đúng lúc dạy bọn nhỏ hai chữ Hoa Hạ.
Nhìn thấy Trần Hạo, Hùng Lệ Lệ nguyên bản vẻ mặt nghiêm túc, lập tức trở nên có chút ngượng ngùng, dường như có chút xấu hổ với hành vi của mình.
Trần Hạo cười nói:
- Làm không tệ, anh còn đang đau đầu suy nghĩ làm sao để dạy bọn nhóc này, xem ra em đã giải quyết được nan đề này cho anh rồi.
Hùng Lệ Lệ có chút vui vẻ:
- Thật vậy ư? Em thấy bọn nhỏ không biết tiếng Hoa, không thể nào giao lưu, cho nên em liền dạy cho đám nhỏ một chút.
Trần Hạo nói:
- Ý nghĩ rất tốt, như vậy đi, anh giao bọn nhóc này cho em dạy bảo, bất quá đám nhóc này không biết một chút tiếng Hoa nào đâu, em phải dạy từ đầu đấy, nếu có cần thứ gì em cứ nói với anh.
Được Trần Hạo ủng hộ, Hùng Lệ Lệ lập tức phấn chấn tinh thần, nếu như không phải phong cách lúc này quá lôi thôi thì cũng xem như có bộ dáng tiểu lão sư rồi.
- Đại sư cứ yên tâm, em sẽ dạy bọn nhỏ thật tốt.
Hùng Lệ Lệ trịnh trọng gật đầu, khuôn mặt vui vẻ.
Trần Hạo cười cười không nói, sau khi lấy mấy món đồ liền xoay người rời đi.
Lần này mèo mun và gà ngốc cũng không muốn đi theo, dường như nghe em gái giảng bài thú vị hơn việc đi theo Trần Hạo nhiều.
Rời khỏi phòng, Trần Hạo đang muốn gọi cậu bé đi theo mình thì một âm thanh đột nhiên vang lên:
- Đại sư, cậu thật không thể giúp tôi một chút ư?
Trần Hạo dừng lại, quay người nhìn lão quỷ đang tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, lạnh nhạt nói:
- Tôi xuất đạo nhập thế, nhìn xem vạn tượng hồng trần, tự tu thành đạo hạnh, trợ giúp những quỷ vật các ngươi, đến thiện công, minh đạo tâm. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là thấy người gặp nạn tôi liền nghĩa vô phản cố đến cứu giúp, nếu đã không có duyên, vậy vô phương tương trợ.
Nói xong, Trần Hạo cất bước rời đi, không chút do dự.
Lão quỷ triệt để tuyệt vọng, tự lẩm bẩm:
- Không thể được, không thể để cho chuyện này phát sinh được, Bạch gia ta cả đời trong sạch, nhất định không thể để loại chuyện này phát sinh.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì, con mắt lão quỷ đột nhiên phát sáng lên, sau đó đứng dậy sửa sang lại quần áo, biểu lộ ngưng trọng rời đi.
Trần Hạo lái xe chở theo Mao Quyền và Tiểu Cường, dưới sự chỉ dẫn của cậu bé, hắn rất nhanh đã tìm được phường Tam Lý.
Cái gọi là phường Tam Lý thật ra là một cái cộng đồng, một nửa là nơi ở, một nửa khu buôn bán, hiện tại là chín giờ đêm, là khoảng thời gian náo nhiệt nhất.
Trần Hạo mang theo hai quỷ đi đến dưới lầu, lúc đang định đi lên thì Mao Quyền đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Mẹ nó, người anh em này thật bỉ ổi.
Trần Hạo dừng bước, kinh ngạc quay sang nhìn, vừa nhìn thấy hắn liền xạm mặt lại.
Ở bên ngoài chung cư lầu hai có một người đang ngồi gục xuống, tên kia hình như đang nhìn lén vào bên trong.
Nếu như không phải Âm Dương Nhãn phát hiện đây là qủy thì Trần Hạo còn tưởng rằng tên khốn kiếp kia là tên trộm.
Bên trong căn phòng kia phát ra ánh sáng màu đỏ, mơ hồ còn có tiếng âm nhạc truyền đến, dường như đang rất vui vẻ.
Dừng một chút, Trần Hạo nhìn Mao Quyền nói:
- Anh đi xem thử tên gia hỏa kia đang nhìn cái gì.
Mao Quyền cười hắc hắc, vội vàng bay lên.
Vừa bay đến cửa sổ, Mao Quyền kinh hô một tiếng liền xoay người chạy trở về.
- Đại sư, mù mắt rồi, bên trong đang làm loạn.
Lúc Mao Quyền nói trên khuôn y mặt lộ ra sự hưng phấn cùng tò mò, dáng vẻ chưa từng thấy qua chuyện đời.
- Làm loạn gì?
Trần Hạo nghi ngờ hỏi.
Mao Quyền nói:
- Có mấy người nam nữ, cũng không mặc quần áo, còn có. . .
- Được rồi, tôi biết rồi
Trần Hạo vội vàng cắt lời Mao Quyền, mặt xạm lại.
Con mẹ nó, đúng là thời buổi bây giờ loại người gì cũng có, ngay cả sự tình này cũng làm ra được, đúng là không biết xấu hổ, không có điểm dừng.
Nếu như không phải lúc này ca có nhiệm vụ trong người, ca chỉ cần một cú điện thoại là các ngươi xong đời
Quan sát tên quỷ nhìn trộm kia một lúc, Trần Hạo quyết định bỏ qua.
Dù sao tên kia cũng chỉ nhìn mà thôi, không khác gì xem tivi, cùng lắm cũng chỉ là xem cận cảnh mà thôi, cũng không tính làm ác.
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong, Trần Hạo dẫn đầu đi vào chung chư.
Mao Quyền có chút không nỡ nhìn thoáng qua lầu hai, tựa hồ tiếc nuối tại sao khi nảy mình không nhìn lâu hơn một chút.
Chờ sau khi một người hai quỷ vừa đi, tên quỷ nhìn trộm kia bỗng nhiên quay đầu lại, gã quỷ hồn này có khuôn mặt trẻ tuổi hưng phấn.
Gương mặt này vô cùng quỷ dị, có mũi có miệng, nhưng hai con mắt lại không thấy đâu, hốc mắt trống trơn, vừa nhìn liền khiến người khác sợ hãi.
Nhà của cậu bé ở lầu bốn.
Lúc Trần Hạo đi đến liền nhìn thoáng qua, đèn trong nhà vẫn sáng.
Sau khi đi đến trước nhà, Trần Hạo liền gõ cửa.
Không bao lâu cửa được mở ra, người xuất hiện là một tên đàn ông tuổi hơn ba mươi.
Nhìn thấy Trần Hạo, trong mắt người đàn ông này hiện lên vẻ nghi hoặc, mở miệng hỏi:
- Cậu là?
Trần Hạo cười nói:
- Mạo muội quấy rầy, xin hãy thứ lỗi. Tôi là một người tu hành, đến đây để giúp một cậu bé hoàn thành tâm nguyện.
- Cậu bé? Cậu bé nào chứ?
Người đàn ông bắt đầu cảnh giác.
Trần Hạo nhìn cậu bé đứng ở bên cạnh mình, lúc này Tiểu Cường đã nức nở, âm khí biến thành nước mắt rơi xuống liền tán đi, nhìn rất kích động, cũng rất thương tâm.
- Cậu bé đang đứng ở bên cạnh tôi, nó tên Lưu Cường.
Trần Hạo vừa nói xong, người đàn ông đột nhiên đóng cửa một cái rầm, để Trần Hạo bất đắc dĩ đứng ở ngoài.
Haiz, lại một người không tin có quỷ.
Đang định suy nghĩ biện pháp khác, cửa phòng đột nhiên lại mở ra, lần này người ra là một thiếu phụ mặt mày thanh tú.
- Mẹ ơi!
Thiếu phụ còn chưa mở miệng, cậu bé đã nhịn không được hô lên, lao đến thiếu phụ kia.
Lục Đạo - TruyenYY.com