Chương 168: Gà Phỉ Thúy
Ánh mắt nhìn tới, hai con gà một trước một sau, con đằng sau đang mổ mạnh tới cái mông con phía trước.
Ặc. . .
Không đúng, con phía trước kia không phải là gà sống!
Nhưng rất nhanh Trần Hạo đã kịp phản ứng.
Hai con gà, phía trước là một con óng ánh xanh biếc, gà phỉ thúy cao gần một mét, nhìn giống như gà thật, lộ ra linh tính mãnh liệt, nếu không phải là không có chút sinh khí nào, nói còn gà này sống đều có người tin.
Đằng sau chính là gà ngốc, giang cánh ra, giở trò, đối với cái mông của gà phỉ thúy mổ một hồi mãnh liệt, tư thái kia quả thực là điên cuồng.
Trần Hạo im lặng nhìn.
Con gà chết tiệt này, ngươi đói khát đến thế cơ à, ngay cả con gà đá cũng không buông tha!
Đang định đi qua ngăn cản hành vi hèn mọn của gà ngốc, đột nhiên Trần Hạo dừng bước, con mắt trừng lớn.
Chỉ thấy mào của con gà phỉ thúy đột nhiên sáng lên một cái, sau đó toàn bộ không gian trong sơn động xuất hiện một cỗ hấp lực vô hình.
Sau đó Trần Hạo cảm giác được, phía trên đỉnh đầu tựa hồ xuất hiện biến hóa kỳ dị nào đó.
Nhìn lên, Trần Hạo hít một hơi lãnh khí.
Chỉ thấy một chỗ trên đỉnh đầu khoảng năm sáu mét, xuất hiện một cái vòng xoáy màu đen, vòng xoáy kia nối thẳng tới đỉnh núi, mơ hồ thấy được bầu trời sao.
Nhưng cái vòng xoáy màu đen này xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, chỉ qua mấy giây, vòng xoáy đã không thấy tăm hơi, không gian trong sơn động cũng khôi phục bình thường.
Lần này, Trần Hạo chỗ nào còn không hiểu.
Mình bị rớt xuống, chính là do cái vòng xoáy màu đen này làm ra.
Mà vòng xoáy màu đen này lại do gà phỉ thúy gây ra.
Nhìn mào của gà phỉ thúy, Trần Hạo phát hiện cái mào này có chút khác biệt.
Mào gà bình thường, đều là hình dẹp dài, hiện ra màu đỏ hồng.
Nhưng mào của gà phỉ thúy lại là màu đen, cũng không phải hình dẹp dài mà là hình tròn, nhìn thật giống như một cái đài sen màu đen.
Mào gà hình đài sen cái mẹ gì, đây tuyệt đối là cố ý gắn vào mà.
Sắc mặt của Trần Hạo khẽ nhúc nhích, tiến lên quan sát.
Đến gần, Trần Hạo liền phát hiện thêm nhiều thứ, cũng càng thêm kinh hãi.
Con gà phỉ thúy này nhìn không giống như điêu khắc mà thành, toàn bộ thân thể tựa như tự nhiên sinh ra, ngay màu sắc đều phân bố rất đều, không có một tia lộn xộn.
Nếu như không phải là mào gà có hình đài sen màu đen thì Trần Hạo cũng nghi ngờ con gà phỉ thúy này có phải là do thiên địa dựng dục mà thành hay không!
Đang đánh giá, Trần Hạo thấy rõ ràng, cái mào gà hình đài sen màu đen kia lại sáng một lần nữa, ánh sáng đen nhánh, vô cùng bắt mắt.
Mà theo mào gà hình đài sen sáng lên, loại hấp lực vô hình trong không gian sơn động xuất hiện, sau đó là vòng xoáy màu đen, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Toàn bộ quá trình, thật giống như một loại chương trình đã được thiết kế tốt, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, xuất hiện lặp đi lặp lại.
Đặc biệt là ánh sáng màu đen lưu động kia, Trần Hạo từ bên trong đài sen màu đen phát sáng cảm giác được khí tức hắc ám, đây là hắc ám chứ không phải là âm khí, sát khí, tà khí, tính chất tương tự nhưng càng thêm thuần túy, ngược lại không có cảm giác tà ác, giống như là một loại bản nguyên.
Ngay cả mèo mun trong lúc hắc quang lưu động, đột nhiên kêu một tiếng sợ hãi, nhảy tới trong ngực Trần Hạo, cuộn mình lại, hiển nhiên hết sức e ngại đối với khí tức hắc ám này.
Trong lòng Trần Hạo căng thẳng, ánh mắt sắc bén, tiếp tục dò xét gà phỉ thúy.
Rốt cục phát hiện chỗ khác biệt của gà phỉ thúy.
Mào gà hình đài sen màu đen ẩn chứa lực lượng hắc ám, mà gà phỉ thúy lại ẩn chứa linh tính ôn hòa bàng bạc.
Hai loại sức mạnh dây dưa cùng với nhau, phân biệt rõ ràng.
Nhưng có thể nhìn ra, lực lượng hắc ám kia đã xâm nhập vào bên trong gà phỉ thúy, theo cổ gà một đường lan đến ngực!
Cái mào gà này có vấn đề!
Trong lòng Trần Hạo đột nhiên hiểu ra, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lực lượng hắc ám của mào gà tuy không có khí tức tà ác, nhưng lại thuần túy đến mức làm cho Trần Hạo hãi hùng khiếp vía, có loại cảm giác chỉ cần đụng vào một cái, ắt gặp tai vạ bất ngờ.
Liền mèo mun là loại linh thú chuyên đem những vật âm tà làm đồ ăn cũng sợ hãi, từ đó có thể thấy được chút ít.
Toi rồi, làm sao xử lý đây?
Ngọn núi này quá quỷ dị, nhất định có liên quan đến cái mào gà này, mà hài cốt đầy đất bên trong không gian sơn động tuyệt đối bị lừa đến giống như mình.
Không gian sơn động bị sơn phong bao phủ, không có đường ra, không có thức ăn nước uống, coi như không bị ngã chết cũng bị chết đói, hoàn toàn là một cái tử lộ!
Mẹ nó, gà ngốc làm hại ca!
Trần Hạo nghĩ đến, nhìn về phía gà ngốc vẫn đang mổ phao câu gà phỉ thúy mãnh liệt, ngươi nha, có thể mang bọn ta đi vào thì tốt nhất cũng có thể mang bọn ta ra ngoài, nếu không đến lúc cực đói liền sẽ ăn gà đầu tiên, hừ.
Rất nhanh, gà ngốc đang hưng phấn đột nhiên từ bỏ không mổ nữa, sau đó nhìn về phía Trần Hạo, trong mắt tràn đầy ý tứ xin giúp đỡ.
Trần Hạo nhíu mày, tức giận:
- Đồ thì cũng giúp ngươi tìm ra rồi, còn muốn ta làm gì nữa?
Gà ngốc nhìn gà phỉ thúy, lại nhìn Trần Hạo, chẹp chẹp miệng, mắt đầy oan ức.
Trần Hạo tò mò đi qua xem xét, không phản bác được.
Con gà chết tiệt này, mổ lâu như vậy, cái mông của người ta vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, đúng là vô dụng thật.
Nhìn gà ngốc co đầu rụt cổ, tràn đầy khát vọng với oan ức, Trần Hạo cũng không muốn mắng nó.
Cũng không thể thật sự ở lại nơi này chờ chết!
Đi một vòng xung quanh gà phỉ thúy, Trần Hạo ngạc nhiên phát hiện, hai chân của gà phỉ thúy cũng không phải là phỉ thúy, mà là tảng đá, cùng mặt đất liền nhau.
Mà chân đá của gà phỉ thúy bị một cái thi thể hóa thành đá nắm chặt.
Trang phục của thi thể này mặc dù bị hủ hóa không thấy đâu nữa, thân thể cũng có một nửa cùng mặt đá dung hợp, chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng bóng lưng, nhưng cũng có thể nhìn ra, thi thể hóa đá này là một người đàn ông, thân thể hơi béo, đầu trọc, trên cổ còn mang theo một chuỗi hạt lớn cũng đã hóa thành đá, nếu đoán không sai thì người này là một hòa thượng.
Chuyện này quá thần kỳ.
Những người khác tiến vào nơi này, toàn bộ đều biến thành hài cốt, thậm chí đều hủ hóa, nhưng thi thể này lại hóa đá.
Chẳng lẽ hòa thượng hóa đá này là người thứ nhất tiếp xúc với gà phỉ thúy? Hơn nữa lúc ấy gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, cho nên chết tại nơi này.
Trước khi chết thi triển một loại thần thông nào đó, hóa ra một ngọn núi, đem mình cùng phỉ thúy gà phong ấn tại nơi đây?
Trần Hạo như có điều suy nghĩ.
Mặc dù bây giờ trong Phật môn có rất nhiều hòa thượng giả, tung tin đồn nhảm đánh lừa, bại hoại thanh danh, nhưng đối phật môn, trong lòng Trần Hạo cũng có kính ý. Bên trong Phật môn từ trước đến nay cũng không thiếu cao tăng đại đức lòng dạ từ bi.
Tỉ như hòa thượng trấn xà yêu tại quê nhà, dù đạo hạnh không cao, lại không oán không hối, đến chết mới thôi.
Hòa thượng này có lẽ cũng là một cao tăng vì lo lắng cái mào hình đài sen màu đen trên đầu gà phỉ thúy kia làm nguy hại thế nhân, nên tình nguyện hi sinh bản thân mình.
Đáng tiếc, vị cao tăng này không dự liệu được, mào gà hình đài sen màu đen cũng không đơn giản như vậy, dù bị phong ấn ở đây nhưng cũng có thể chậm rãi ăn mòn gà phỉ thúy.
Có lẽ, chờ khi gà phỉ thúy hoàn toàn biến thành màu đen, đến lúc đó tất có họa lớn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Hạo cũng trở nên ngưng trọng.
Mặc kệ con gà phỉ thúy này quan trọng đối với gà ngốc bực nào, liền nói tính nguy hại của cái mào gà hình đài sen màu đen này, Trần Hạo thấy mình không thể không quan tâm.
Chỉ là, đối mặt loại đồ vật này, mình có thể làm sao? Chẳng lẽ. . . Khai Quang cho nó?
Trần Hạo nhìn gà phỉ thúy, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Tình huống hiện tại rõ ràng là lực lượng hắc ám của mào gà hình đài sen màu đen mạnh hơn một chút, mà linh tính ôn hòa của gà phỉ thúy ở vào thế yếu.
Nếu như mình Khai Quang cho gà phỉ thúy, để nó trở nên mạnh hơn thì sao?