Chương 167: Quỷ Núi
Sơn phong này càng nhìn càng cảm thấy có vấn đề, những thứ mà sơn phong bình thường có, nó không có. Thứ sơn phong bình thường không có, nó lại có!
Thế nhưng nhìn thế nào cũng không nhìn ra là chỗ nào lạ.
Trần Hạo dò xét một lát, quả quyết tiến lên, leo lên trên núi.
Mười lăm tiểu quỷ nhìn thấy thú vị, bản năng muốn đi theo, nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại, từng tên chờ mong nhìn về phía Hùng lão sư.
Hùng lão sư cũng có chút ngo ngoe muốn động, cũng rất muốn leo núi, hoạt động này cô bé chưa từng tham gia bao giờ.
Cảm giác được ánh mắt của tiểu quỷ, Hùng lão sư ra vẻ bình tĩnh gật đầu.
Đám tiểu quỷ lập tức reo hò một tiếng, nhanh như chớp hướng trên núi phóng đi.
Chờ đám tiểu quỷ vừa đi, Hùng lão sư cũng chậm rãi ung dung đi theo, nhưng chỉ thấy bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng từ đi biến thành chạy. Sau đó rất nhanh liền vượt qua đám tiểu quỷ.
Đám tiểu quỷ:
- . . .
Bên trên đỉnh núi, Trần Hạo rốt cục cảm thấy núi này có một chỗ không cân đối.
Núi này là duy nhất. Chí ít ở bên trong tầm mắt hắn cũng chỉ có duy nhất một ngọn núi này.
Chuyện này quá kỳ lạ.
Một ngọn núi, xung quanh là rừng cây, không có thêm một ngọn núi nào khác nữa, mà trên núi lại không hề có cỏ cây, trụi lủi, tất cả đều là tảng đá, chuyện này vốn không khoa học.
Trừ phi núi này không phải do địa mạch đẩy lên, mà là ngoài ý muốn hình thành.
Đang suy nghĩ, đột nhiên một loạt tiếng kinh hô truyền đến.
Trần Hạo theo bản năng nhìn lại, là đám tiểu quỷ, bọn nó vờn quanh một chỗ, dùng Hán ngữ cổ quái hô lớn lão thấp, lão thấp, Hùng lão thấp. . .
Trần Hạo ngưng mắt xem xét, cái quái gì thế, Hùng lão sư đâu?
Vội vàng chạy tới xem, sắc mặt Trần Hạo hơi biến.
Chỉ thấy một cái tay lộ ra bên ngoài, còn đang nắm tay một tên tiểu quỷ, nhưng những bộ phận khác đều khuất vào trong lòng núi.
Đậu phộng, cái tình huống vẹo gì đây?
Trần Hạo vội vàng đưa tay kéo, nhưng hắn lại không kéo được tay của Hùng lão sư, lúc này hắn mới nhớ ra, em gái này là quỷ mà! Mình là một người sống, trừ phi dùng pháp lực, nếu không căn bản không đụng vào được.
Thế nhưng nếu dùng pháp lực, vậy không phải đã trở thành công kích rồi à?
Trần Hạo đang cấp bách, nhưng gà ngốc lại hưng phấn, vội vàng nhào tới, quàng quạc kêu đầu hướng tới chỗ Hùng lão sư đâm vào.
Bộp một tiếng, gà ngốc hét thảm, kém chút đã gãy cổ, đau tới mức giang cánh ra, nhảy tưng tưng vòng quanh.
Lúc này, đám tiểu quỷ đã kịp phản ứng, liên hợp cùng một chỗ, nắm lấy tay của Hùng lão sư từng chút từng chút từ bên trong ngọn núi kéo ra.
Bộ dáng kia, thật giống như củ cải từ trong đất nhổ ra.
Chờ Hùng lão sư đã được lôi ra từ bên trong ngọn núi, đang ngồi liệt ở trên mặt đất, mặt lộ vẻ chưa tỉnh hồn, ánh mắt đờ đẫn.
Trần Hạo thở dài một hơi, liền vội vàng hỏi:
- Hùng Lệ Lệ, chuyện gì xảy ra? Vừa rồi em xảy ra chuyện gì?
Hùng Lệ Lệ lấy lại tinh thần, oa một tiếng liền khóc:
- Hu hu hu. . . Có quỷ, phía dưới có quỷ.
Trần Hạo:
- . . .
Trời đất quỷ thần ơi có quỷ, em chính là quỷ mà!
- Hùng lão sư, đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu.
Trần Hạo an ủi nói một câu.
Hai mắt Hùng lão sư đẫm lệ, cái mũi co lại.
Đừng nhìn ở trước mặt đám tiểu quỷ nuôi dưỡng ra một điểm phong phạm nghiêm sư, nhưng đây cuối cùng vẫn chỉ là một tiểu nữ quỷ mười mấy tuổi, đối mặt với tình trạng doạ người vừa rồi, bị dọa phát khóc cũng là việc bình thường.
- Có quỷ thật đó, vừa rồi em bị hụt chân, sau đó liền rơi xuống, thế nhưng phần dưới của em không động đậy được!
Hùng Lệ Lệ vô cùng đáng thương nói.
Trần Hạo:
- . . .
Lời này của em có nghĩa gì, em lập chí muốn làm giáo viên đó, có thể nói quy phạm một chút hay không, nói cho văn hoa một chút được không.
Bất quá Trần Hạo cũng coi như hiểu ý.
Lúc này Trần Hạo đi đến chỗ mà Hùng Lệ Lệ rơi xuống, cẩn thận kiểm tra.
Cùng đá núi chỗ khác không có gì khác nhau, dùng tay sờ, lại lạnh lại băng, cũng không thấy có gì dị thường.
Vậy tại sao Hùng lão sư rơi xuống được? Chả lẽ núi này thành tinh rồi?
Trong lòng nghiêm nghị, Trần Hạo bắt đầu trở nên cảnh giác.
Lúc này, gà ngốc lại chạy tới chỗ Hùng lão sư rơi xuống quàng quạc kêu, nghe tiếng có chút hưng phấn, cũng có chút sợ hãi, hiển nhiên vừa rồi không chui vào được, bị bắn ngược ra làm ní đau điếng, tuy đau như thế nhưng vẫn không thể ngăn cản khát vọng tiến vào bên trong của nó.
Phản ứng của gà ngốc làm Trần Hạo im lặng, nhưng cũng yên lòng.
Núi hẳn là không thành tinh, nếu không gà ngốc sẽ không chủ động đưa lên, nó cũng không phải thiêu thân.
Nhưng vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Trần Hạo trăm mối vẫn không có cách giải.
Đúng lúc này, mỹ nhân mèo mun đang an tĩnh ở cách đó mấy mét đột nhiên kinh hô một tiếng, sau đó bộp nhảy dựng lên, kinh nghi nhìn về phía chỗ trước kia nó đang ngồi xổm.
Mà gà ngốc lại giống như nhận lấy một loại dụ hoặc đặc biệt nào đó, uỵch uỵch nhào tới.
Lần này, nó cuối cùng thành công.
Bên dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Hạo và mèo mun, còn có Hùng lão sư, mười lăm tiểu quỷ, gà ngốc giống như vận động viên nhảy cầu, nhẹ nhàng linh hoạt chui vào trong lòng núi, biến mất không thấy đâu nữa.
Mẹ nó, thật sự là có thể chui vào? Đây là nguyên lý gì?
Trần Hạo trợn mắt hốc mồm, hoàn toàn ngơ ngác.
Căn bản không có đạo lý, đây chính là ngọn núi mà, vừa lạnh vừa cứng, búa sắt đều nện không vỡ, gà ngốc làm sao nhảy vào được?
Liền vội vàng tiến lên chạm vào, quả nhiên là tảng đá, dùng sức vỗ vỗ, cũng không có tiếng vọng, không phải là rỗng.
Trần Hạo mơ hồ, mờ mịt, sau đó. . . rơi xuống.
Hoàn toàn không kịp phản ứng, giống như là đột nhiên dưới chân trở nên trống rỗng, cả người đều không có cách nào khống chế rơi tự do xuống.
Meo ô!
Nhìn thấy Trần Hạo cũng giống như gà ngốc, mèo mun cảm thấy cuống lên, cũng mặc kệ tình huống như thế nào, nhảy vọt một cái theo Trần Hạo chui vào.
Trần Hạo rất nhanh hoàn hồn, nhưng giờ phút này hắn đã chui vào trong lòng núi, thân thể còn đang rơi xuống vù vù, căn bản không dừng được, rất nhanh trước mắt xuất hiện ánh sáng, nhưng thân thể của Trần Hạo lại lơ lửng, sau đó ngã trên mặt đất, làm tung lên một cỗ bụi mù màu trắng, thế nhưng lại không đau!
Tâm lập tức buông lỏng xuống, sau đó Trần Hạo cảm giác mình bắt được cái gì, cầm lấy xem xét, con mắt trừng lớn.
Hắn nắm lấy. . . một cái đầu lâu!
Mẹ nó. . .
Trần Hạo vội vàng ném ra, sau đó cảm giác lại có một đồ vật gì đó rơi vào trong ngực, vừa bị đầu lâu làm giật nảy mình, hắn không chút do dự liền dùng hai tay đẩy ra.
Bộp! Mèo mun bị ngã ở trên mặt đất bên cạnh, lộn hai vòng, sau đó ngẩng đầu lên, u oán nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo:
- . . .
- Ha ha, Tiểu Hắc à, ta không cố ý, vừa rồi bị sợ hãi một chút.
Trần Hạo gượng cười, thế nhưng rất nhanh hắn cười không nổi nữa.
Bởi vì Trần Hạo thấy được rất nhiều. . . hài cốt!
Đầy đất đều là đầu lâu, xương ngực, xương tay, xương đùi, đa số đều đã tàn tạ, ngoài ra còn có rất nhiều quần áo, có cổ trang, cũng có trang phục gần hiện đại, càng có một ít thoạt nhìn như là quân phục, nhưng phần lớn đều bị hư hại, mình vừa rồi sở dĩ không có bị té đau chính là vì rơi lên một tầng quần áo chồng chất.
Trần Hạo dù không sợ gặp quỷ, nhưng hắn nhìn thấy một màn này cũng phải hít một hơi khí lạnh, một cảm giác sợ hãi tự nhiên sinh ra.
Mẹ nó chứ. . . đây là địa phương quái quỷ nào!
Lúc này, tiếng kêu quàng quạc hưng phấn của gà ngốc truyền đến, hấp dẫn sự chú ý của Trần Hạo.
Theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, Trần Hạo thấy được gà ngốc.
Sau đó Trần Hạo. . . lần nữa trợn mắt hốc mồm.
Mẹ nó, làm sao có hai con gà.