Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 170: Thành Phố Nhỏ

Chương 170: Thành Phố Nhỏ

Khanh khách!
Biến hóa đột ngột để cho gà ngốc sợ ngây người, đứng đấy cứng ngắc.
Chờ sau khi kịp phản ứng lại, gà ngốc lại nổi giận, gào lớn đối với gà phỉ thúy.
Gà phỉ thúy khinh bỉ nói:
- Con gà ngu ngốc, những con gà khác muốn ta còn không cho đâu, ngươi thế mà còn ghét bỏ, hừ, biến cho ta.
Theo tiếng nói vang lên, ngay lúc gà ngốc đang gào lớn đột nhiên quang mang trên thân lóe lên, thân thể nhanh chóng hóa đá, biến thành một con. . . gà đá!
Trần Hạo:
- . . .
Tình huống như thế nào? Tiểu Hoàng nhà ta đây là thế nào? Vừa nói cho chỗ tốt mà? Đây gọi là chỗ tốt sao?
- Hì hì, ngươi không nên lo lắng, chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi, sẽ không tổn thương nó, chỉ cần nó luyện hóa bản nguyên yêu khí của ta, ta liền không làm gì được nó.
Phỉ thúy gà cười hì hì tiếp tục nói.
Trần Hạo im lặng.
Ý tứ này chính là nói, không luyện hóa thì cứ chịu như thế đi, chậc chậc, quả nhiên bất kỳ động vật nào, chỉ cần là con mái lòng dạ đều hẹp hòi mà, Tiểu Hoàng, đừng trách ca, đây là chuyện ngươi tự gây ra.
- Khụ khụ, không có việc gì, tùy ngươi chơi, chỉ cần không chơi hỏng là được.
Trần Hạo cười nói, sau đó đổi đề tài , hỏi:
- Còn nữa, bốn phía sơn động này không thông, đạo hữu có biết làm sao để ra ngoài không?
Gà phỉ thúy nói:
- Đây là bản mệnh thần thông của ta biến thành, trước đó bị hắc ám điều khiển, hiện tại linh lực của ta đã khôi phục, đã có thể thu lại, ngươi nhìn.
Nói xong, gà phỉ thúy há mồm khẽ hút, Trần Hạo liền thấy toàn bộ sơn phong nổ vang, đột nhiên hóa thành một cỗ khí lưu màu đá vôi, bị gà phỉ thúy hút vào trong miệng.
Chợt, quang minh đập vào mắt, thế mà trời đã sáng rồi.
Trần Hạo thở dài một hơi, xem như thoát khỏi nơi quỷ quái này, kém chút bị con gà chết tiệt hố.
Nhưng mà rất nhanh, Trần Hạo cảm giác mình không để ý đến cái gì đó.
Nghĩ, nghĩ, nghĩ, đúng rồi, đám tiểu quỷ và Hùng lão sư!
Chờ Trần Hạo kịp phản ứng, lúc này mới giật mình.
Đậu phụ nhà nó, trời đều đã sáng, đám tiểu quỷ với Hùng lão sư không sao chứ?
Vội vàng xem xét chung quanh, rất nhanh, Trần Hạo liền phát hiện ở trong một cái hốc cây có mười mấy đoàn âm khí, hiển nhiên không chờ được mình đi ra, bọn họ sẽ không rời đi, nhưng do trời đã sáng nên chỉ có thể trốn trước.
Trong lòng Trần Hạo ấm áp.
Quả nhiên không có phí công, ân tình vẫn rất hữu dụng nha.
- Trần Hạo đạo hữu, ta phải đi rồi, ta muốn đi tìm Hồng tỷ tỷ giúp ta giải quyết cái hắc ám chán ghét này, về sau có thời gian ta sẽ tìm các ngươi chơi. Lúc này, gà phỉ thúy mở miệng nói.
Trần Hạo cười nói:
- Đạo hữu đi thong thả, hoan nghênh tới chơi.
Gà phỉ thúy gật gật đầu, cánh mở ra lắc một cái, đột nhiên phóng lên tận trời, hóa thành một vòng lưu quang, phá không mà đi.
Chờ gà phỉ thúy rời đi, gà ngốc bị nó hóa đá cũng dần dần khôi phục lại, giải trừ trạng thái hóa đá.
Lần này, gà ngốc không dám kêu loạn, mà là tỏ vẻ oan ức nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo tức giận:
- Đừng nhìn ta, là chính ngươi muốn tới còn trách ai? Lại nói, con gà phỉ thúy này hẳn là dị chủng linh cầm, một ngụm bản mệnh yêu khí đối ngươi tuyệt đối có rất nhiều chỗ tốt, chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.
Gà ngốc:
- . . .
Trần Hạo không quan tâm gà ngốc, ngược lại quan sát tới hài cốt đầy đất này.
Sơn phong biến mất, lộ ra khoảng đất trống ở giữa, chất đống một tầng xương vụn thật dày một, còn có rất nhiều quần áo mục nát.
Từ một vài cổ trang có thể thấy, con gà phỉ thúy này bị phong ấn ở nơi này đã rất nhiều năm, chỉ sợ còn trước cả thời đại tu hành suy bại, nếu không nó cũng không có khả năng không cảm giác được người gọi là Hồng tỷ tỷ kia. Dù sao nó có thể đối kháng với lực lượng hắc ám để cho tim mình cũng phải đập nhanh, mà loại linh cầm dị chủng cường đại như gà phỉ thúy đều không thể làm gì, Hồng tỷ tỷ kia khẳng định là đã đạt đến cảnh giới tiên thiên trở lên rồi.
Tu hành suy bại, Tiên Thiên không thấy tung tích, đây chính là sự kiện lớn của tu hành giới.
Có lẽ không bao lâu nữa, sau khi gà phỉ thúy tìm kiếm không có kết quả liền sẽ tìm đến mình.
Đột nhiên, ánh mắt của Trần Hạo dừng lại, hắn phát hiện một vài đồ vật chướng mắt.
Một ít quân trang, một ít súng ống tổn hại, còn có một lá cờ.
Cái cờ xí này rõ ràng là một cái quân kỳ, mặc dù đã trở nên bẩn thỉu, nhưng là miếng thuốc cao da chó màu đỏ thật to bên trên cờ xí này rất bắt mắt.
Người Nhật?
Trần Hạo hơi kinh ngạc.
Ngược lại không nghĩ tới ngọn núi này thế mà còn lừa được một vài tên lính Nhật.
Nhưng nghĩ lại trước đó gà phỉ thúy kêu to, ngoài loại trừ lực lượng hắc ám bên trong sơn phong, đoán chừng là nó thực hiện một loại phương pháp siêu độ, độ hóa âm hồn của những người chết tại nơi này trước đó.
Haiz, cho dù là lính Nhật nhưng có thể được siêu độ cũng xem như là duyên phận của bọn họ đi.
Sau đó Trần Hạo đi tới chỗ hốc cây.
Cảm giác được Trần Hạo đến, mười mấy đoàn âm hồn bên trong hốc cây có chút động đậy, hiển nhiên là rất kích động.
Trần Hạo cười nói:
- Yên tâm đi, ta không sao.
Nói xong Trần Hạo vươn tay, thu nhập đám tiểu quỷ và Hùng lão sư vào bên trong Tụ Lý Càn Khôn.
Chờ sau khi trở lại xe, gà ngốc còn có chút rầu rĩ không vui, thật giống như cuộc sống tự do đã bị tròng lên gông xiềng.
Mèo mun phát hiện gà ngốc sa sút, kêu một tiếng.
Nhưng gà ngốc không trả lời, mèo mun bất mãn, trực tiếp quay đầu nhảy tới ghế sau xe, nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Việc xấu là do ngươi làm, cảm giác được khí tức của gà phỉ thúy, muốn đoạt nội đan của người khác, loại hành vi cường đạo này không bị đánh chết đã là may mắn rồi, hiện tại có được chỗ tốt, nỗ lực thêm một chút tính là gì, mèo mun cảm thấy con gà chết tiệt này vẫn nhận giáo huấn quá ít, cần phải giáo dục dần dần.
Một đường chạy đi, tới khoảng hơn ba giờ chiều, Trần Hạo rốt cục thấy được một tòa thành thị.
Thành thị này không lớn, có thể tính là một huyện thành.
Mà lần đầu tiên nhìn thấy huyện thành, con mắt của Trần Hạo liền sáng lên.
Đây có thể là một tòa thành nhỏ cổ xưa.
Cây cối trong thành nhỏ rậm rạp, hài hòa tự nhiên, có cầu nhỏ nước chảy, vịt béo bơi lội, có kiến trúc cổ xưa, rêu xanh loang lổ.
Người đi ven đường không nhanh không chậm, đầu đường cuối ngõ, yên tĩnh tường hòa.
Một cái thành nhỏ yên tĩnh trong thời kỳ náo nhiệt.
Trần Hạo lái xe đi vòng vo một vòng, phát hiện nơi này ngay cả xe cộ đều hiếm thấy, đại đa số đều đi bộ, số ít người mới chạy xe.
Tự dưng, Trần Hạo cảm thấy mình lái xe có chút chướng mắt, thật giống như mình không thuộc về nơi này.
Nhưng trong lòng Trần Hạo đối với tòa thành nhỏ này có chút yêu thích.
Vừa vặn từ lúc hành đạo đến nay, phần lớn đều vội vàng, khó có thể gặp được địa phương tốt như vậy, Trần Hạo dự định dừng lại một đoạn thời gian, tu tâm dưỡng tính, sắp xếp lại thành quả tu luyện.
Xoay chuyển ánh mắt, Trần Hạo nhìn thấy trước một ngôi nhà ở đầu đường dưới cây đại thụ, có hai lão nhân ngay đang đánh cờ, nhìn một hồi, Trần Hạo cười.
Dừng xe bên đường, Trần Hạo đi tới, cũng không quấy rầy, liền lẳng lặng nhìn.
Sau một lúc lâu, một lão nhân chiếu tướng, cười ha ha:
- Trương Lão Tứ, ông lại thua, ba trận thắng hai, Hoàng tửu ba mươi năm kia, đêm nay có thể nếm thử rồi.
Một lão nhân khác lộ vẻ khó chịu:
- Lão gia hỏa ông, đối cờ mấy chục năm, cách chơi tôi đã sớm quen thuộc, mấy ngày nay cách chơi của ông biến hóa quá lớn, khẳng định là được cao nhân chỉ điểm, cố ý lừa tôi.
- Thua chính là thua, không được hối hận, thắng thua tự chịu. Ha ha, tiểu hỏa tử cũng nhìn một lúc lâu, cậu phân xử cho tôi xem, đánh cờ có phải là cái đạo lý này không?
Lão nhân nói, rồi nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo cười nói:
- Đại gia nói đúng, thế cuộc như chiến cuộc, không được hối hận. Bất quá con nhìn ra vị đại gia này cũng là cố ý thua, chính là muốn tìm một cơ hội mời ngài uống rượu mà thôi.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất