Chương 171: Lý Tam Trương Tứ
Ha ha ha ha!
Lời này của Trần Hạo vừa ra, hai lão nhân đều nở nụ cười.
- Tiểu hỏa tử có ý tứ, cậu xem lâu như vậy, hẳn là có chuyện gì hả?
Lão nhân thua cờ cười híp mắt hỏi.
Trần Hạo mỉm cười:
- Cũng không tính là việc khó khăn gì, hai vị đại gia là người địa phương, vãn bối mới đến, cảm thấy tòa thành nhỏ này không tệ, muốn ở lại một thời gian ngắn, cho nên muốn hỏi đại gia một chút, có biết nơi nào có thể thuê phòng không.
Ồ!
Nghe được lời của Trần Hạo, hai lão nhân sửng sốt, nhìn lẫn nhau, đều có chút kinh ngạc.
Kiểu này hình như không đúng?
Hỏi chuyện này ư?
Lão nhân thua cờ không tin hỏi lại:
- Tiểu hỏa tử, nếu như thật có chuyện gì, cậu có thể nói thẳng, mặc dù tôi đã thật lâu không xem bệnh, nhưng hôm nay cao hứng, chỉ cần không phải là bệnh hiểm nghèo gì đó quá hao tâm tổn sức, tôi liền giúp cậu.
Lần này đến phiên Trần Hạo sửng sốt:
- Ngài là bác sĩ?
Lão nhân thua cờ trợn tròn mắt:
- Cậu không biết tôi?
Trần Hạo xấu hổ cười.
Phốc!
Lão nhân thắng cờ đột nhiên bật cười, ôm bụng mở miệng nói:
- Chết cười ta, Trương Lão Tứ, uổng cho cả một đời danh y của ông, còn tự xưng diệu thủ thần y, không nghĩ tới kết quả cuối đời chỉ là một lão hán vô dành không ai biết đến, ha ha ha ha. . . Lão nhân thắng cờ hết sức vui mừng.
Lão nhân thua cờ kịp phản ứng lại. Không những không giận mà còn lấy làm mừng nói: - Lý Lão Tam, ông cười tôi làm gì, người qua đường không biết, đây nói rõ tôi đã phản phác quy chân, thật sự thành ẩn sĩ. Không giống ông, học đạo gì đó, kết quả cả một đời bắt được mấy con quỷ? Siêu độ mấy vong hồn? Cũng chỉ ở nơi một mẫu đất ba phần ruộng này mạo xưng đại sư, lừa gạt dân chúng bình thường một chút, nếu như đến địa phương lớn thì ông chính là một kẻ lừa đảo rồi.
- Hừ, lão hán vô tri, bản lãnh của tôi ông hoàn toàn không biết gì cả. Chờ sau khi ông chết ông sẽ biết được sự lợi hại của tôi.
Lão nhân thắng cờ đắc ý nói.
Nói xong, ông nhìn về phía Trần Hạo, cười nói:
- Người trẻ tuổi rất biết thưởng thức, biết Thất Thủy Trấn này của ta là một địa phương tốt, không giống những người trẻ tuổi khác, đều nói cái gì sinh hoạt tiết tấu nhanh, phồn hoa thời thượng, quả thực không biết mùi vị, lão tổ tông chúng ta truyền thừa chính là sinh hoạt chậm, không tranh quyền thế, thản nhiên tự đắc.
Trần Hạo cười nói:
- Đúng vậy, chính là nhìn trúng sinh hoạt ở nơi này với địa phương khác không giống nhau cho nên con mới thích, đại gia có thể hỗ trợ giới thiệu cho con một chút hay không.
Lão nhân cười nói:
- Nói việc này, cậu tìm đúng người rồi, lão hán chính là người sinh sống ở Thất Thủy Trấn này, chuyện khác không dám nói nhưng tìm phòng ở thì rất dễ dàng, vừa vặn nhà lão Vương, con trai con dâu của ổng mua phòng ở thành phố lớn, phòng cũ đã hơn nửa năm nay không người ở, nếu cậu không chê vậy quét dọn một chút liền có thể vào ở.
Trần Hạo vội vàng nói:
- Không chê, không chê, chỉ cần có chỗ ở là được, phiền phức đại gia rồi.
- Việc nhỏ, đi, tôi dẫn cậu đi, Trương Lão Tứ, hoàng tửu ba mươi năm của ông nhớ chuẩn bị kỹ càng, lại chuẩn bị chút thức ăn, tôi đúng giờ sẽ tới.
Lão nhân nói xong đứng dậy, trong lúc lão nhân thua cờ cười mắng lên xe Trần Hạo.
Dưới sự chỉ đường của ông lão, lái xe qua hai con đường liền đi tới bên ngoài một loạt nhà có cùng kiểu sân nhỏ.
Lão nhân vừa thuần thục từ trên xà cổng sân lấy chìa khoá mở cửa, vừa nói cho Trần Hạo thân phận của mình và chuyện ở Thất Thủy Trấn.
Lão nhân họ Lý, trong nhà đứng thứ ba, người đời gọi là Lý Lão Tam, bất quá ông ra bên ngoài Thất Thủy Trấn học đạo ở Trọng Thủy Quan, ở Thất Thủy Trấn cũng được người xưng là Lý Đại sư, Thất Thủy trấn có chu vi trăm dặm, nhà ai có tang lễ, việc hỷ, xây nhà, xem mệnh vân vân, đều sẽ tìm ông.
Tuy Lý Lão Tam nói lời kiêu ngạo, nhưng mà Trần Hạo chỉ cười không nói.
Mà người trước đó cùng Lý Lão Tam đánh cờ chính là Trương Lão Tứ, nói đến hai người cũng là có duyên với nhau, mọi người đều nói Trương Tam Lý Tứ, nhưng là hai người lại ngược lại, Lý Tam Trương Tứ.
Càng trùng hợp chính là, lúc còn nhỏ trong nhà đều nghèo, hai người đều bái sư ở Trọng Thủy Quan để học tập.
Chỉ là Lý Tam học đạo, mà Trương Tứ học y.
Về sau Lý Tam kế thừa truyền thừa Trọng Thủy Quan.
Mà Trương Tứ thì bốn phía bái phỏng danh sư, cố gắng học tập, cuối cùng thành danh y, tại giới y học rất nổi danh, chỉ là đến lúc tuổi già, Trương Tứ cảm thấy mệt nhọc, không muốn tiếp tục bôn ba, liền trở về Thất Thủy Trấn, sống cuộc sống tiêu dao tự tại.
Trước đó Trần Hạo đột nhiên ghé lại, hai người đều cho là Trần Hạo có người nào đó trong nhà sinh bệnh, biết Trương Tứ nên đến đây xin giúp đỡ, không nghĩ tới Trần Hạo thật sự là người qua đường.
Mà từ trong miệng Lý Tam, Trần Hạo cũng biết lai lịch của Thất Thủy Trấn.
Đây là một thị trấn cổ có lịch sử hơn hai trăm năm, mặc dù cũng từng chịu tai nạn, nhưng ngoài ý muốn không bị phá hư nhiều, tuy nhiên cũng bởi vì khoảng cách từ nơi này tới những thành phố lớn xung quanh khá xa, ngoại trừ hoàn cảnh không tệ cũng không có địa phương đặc biệt nào, cho nên đã thành một chỗ giống như thế ngoại đào nguyên.
Hiểu rõ những thứ này, Trần Hạo đối với Thất Thủy Trấn càng thêm yêu thích.
Hắn cảm thấy, cái cổ hương cổ sắc cổ trấn này mới thật sự là nơi mà một người tu hành nên ở.
Tiến vào trong viện, Lý Tam mang theo Trần Hạo trong trong ngoài ngoài đi vòng vo một lần, lúc này mới hỏi:
- Tình trạng phòng ở là như vậy, nếu như cậu không chê vậy ở lại đi, tiền thuê nhà trước không vội, lúc nào muốn đi thì tính.
Trần Hạo cười nói:
- Vâng, vậy nghe đại sư.
- Ha ha ha, đừng gọi tôi là đại sư, đầu năm nay danh hào này đều được dùng để lừa đảo, cậu vẫn cứ gọi tôi là Lý Tam gia đi, người ở Thất Thủy Trấn đều gọi tôi như vậy.
Lý Lão Tam cười nói.
Trần Hạo thuận theo cười nói:
- Vậy nếu Tam gia bận việc gì, trước hết đi làm đi, chờ con dọn dẹp xong lại đến nhà bái phỏng.
Lý Lão Tam nói:
- Lão đầu tử không cần cậu bái phỏng, cậu dọn dẹp trước đi, đến giờ cơm tối tôi sẽ đến tìm cậu, cùng đi tới nhà Trương Lão Tứ ăn chực, ha ha, y thuật của Trương Lão Tứ không tệ, nhưng tay nghề cất rượu của ổng càng tốt hơn, Hoàng tửu ở quê được ông ta cải tiến, cho thêm thảo dược, sau khi cất vào hầm, hương vị càng tuyệt vời, càng đại bổ, cậu tới vừa đúng lúc, chính là duyên phận, ban đêm cùng đi đi.
Trần Hạo không từ chối được, đành phải đáp ứng.
Lý Lão Tam lúc này mới cười ha hả rời đi.
Nhưng mà chờ lúc ra tới cổng sân, mặt mũi Lý Lão Tam tràn đầy nghi hoặc nhìn ngôi nhà, tự lẩm bẩm:
- Thật sự là kỳ quái, trên thân tiểu tử này vì sao luôn cảm giác có chút không thích hợp? Chẳng lẽ là ta gần đây ngủ không ngon?
Cảm giác được Lý Tam gia đã đi xa, Trần Hạo lúc này mới tiến vào buồng trong, sau đó thả mười lăm tiểu quỷ và Hùng lão sư ra.
- Ha ha, nơi này chính là nhà mới trong khoảng thời gian tiếp theo, anh đi mua một chút đồ dùng hàng ngày, hiện tại giao cho mấy đứa một nhiệm vụ, quét dọn vệ sinh, sau đó chọn lựa một gian phòng làm phòng ngủ của mình.
Hùng lão sư mừng húm.
Mỗi lần Trần Hạo bôn ba, công việc dạy học của cô bé liền không có cách nào triển khai, thế nhưng cô bé không dám nói lung tung, chỉ có thể yên lặng buồn rầu. Thích nhất chính là được an định lại, như thế mới có thể cẩn thận dạy bảo đám hùng hài tử này
Bây giờ thấy Trần Hạo không có ý định chạy loạn, Hùng lão sư lập tức nghiêm túc chỉ huy đám hùng hài tử làm việc.
Khoan hãy nói, làm việc khác không nói, quét dọn vệ sinh đơn giản, đám hùng hài tử này nói thế nào cũng đều là hung linh nhất lưu, khống chế âm khí, cuốn tro bụi đi rất dễ dàng.
Dưới sự lao động vui vẻ của đám hùng hài tử, mấy gian phòng rất nhanh liền trở nên không nhuốm bụi trần. Không bao lâu sau Trần Hạo trở về, đổi mới những vật dụng trên giường, còn mua sách bài tập mới cho một đám hùng hài tử, ah, mấy cuốn sách này thật dày, làm cho đám hùng hài tử đang vui vẻ mặt đều co rút lại.