Chương 213: Long Ca, Lên Xe
- Long ca, chúng ta đi thôi.
Trần Hạo nói xong, quả quyết nhìn về phía Long đại sư, dùng ánh mắt ra hiệu.
Long đại sư kịp phản ứng lại.
Trần đại sư cùng Dương Hòa Húc đối thoại tựa hồ có chứa thâm ý à.
Chẳng lẽ hắn thật nhìn ra cái gì rồi?
Mặc dù không rõ, bất quá Long đại sư vẫn phối hợp Trần Hạo, cười nói:
- Cũng tốt, tóm lại là quỷ vật làm hại, trừ bỏ quỷ vật có lẽ quý phủ sẽ bình an vô sự, Dương phu nhân cứ yên tâm đi.
Nhìn hai đại sư đều nói như vậy, Dương phu nhân gật đầu nói:
- Vậy liền phiền phức hai vị đại sư.
Dương Hòa Húc lúc này vội vàng nói:
- Không cần như thế. . .
- Dương thiếu gia, anh không cần phải nói, chúng tôi là người tu hành, liền phải trấn tà dừng ác, phát dương chính nghĩa, quỷ vật làm hại, tội không dung xá, chúng tôi tất nhiên sẽ làm chủ thay anh.
Trần Hạo ngắt lời Dương Hòa Húc, một mặt chính nghĩa.
Dương Hòa Húc:
- . . .
Dương phu nhân cũng nói:
- Hòa Húc, con cũng đừng quan tâm, để hai vị đại sư an bài là được, con vẫn nên chiếu cố tốt Lệ Lệ đi, dù sao nó vẫn đang mang thai.
Dương Hòa Húc:
- . . .
- Ha ha, Dương phu nhân nói đúng, Dương thiếu gia vẫn là nên quan tâm gia đình thì hơn, sự tình ngoài thân liền giao cho chúng tôi là được. Dương phu nhân, vậy chúng tôi cáo từ trước, chờ chúng tôi trừ bỏ quỷ vật, lại đến nói tỉ mỉ cho Dương phu nhân biết.
Trần Hạo mỉm cười nói.
Dương phu nhân nói:
- Để tôi nói lái xe đưa hai vị đại sư về.
Trần Hạo cười nói:
- Không cần, tôi tự chạy xe tới, phu nhân chờ tin tức tốt của chúng tôi là được.
Dương Hòa Húc híp mắt lại:
- Vậy để tôi tiễn hai vị đại sư.
Trần Hạo nhìn Dương Hòa Húc một chút, nhếch miệng cười một tiếng, cũng không có cự tuyệt.
Đi ra biệt thự nhỏ, Dương Hòa Húc đi nhanh hai bước, cùng Trần Hạo sóng vai mà đi.
- Trần đại sư, không biết cậu trong phòng ngủ của tôi phát hiện tà vật gì?
Dương Hòa Húc cười nhẹ hỏi.
Trần Hạo kinh ngạc nói:
- Dương thiếu gia làm sao biết chúng tôi ở phòng ngủ anh phát hiện được tà vật?
Dương Hòa Húc:
- . . .
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Bất quá thật cũng không phát hiện cái gì, chỉ là một đôi trẻ con bằng gỗ, Dương thiếu gia khả năng không biết, đồ vật này bình thường đều dùng nguyền rủa người, sát khí rất nặng, thường nhân tiếp xúc sẽ không tốt, đặt ở phòng ngủ khẳng định sẽ hấp dẫn quỷ vật, cho nên tôi liền mang nó đi, giao cho Long đại sư xử lý.
Long đại sư đang đi lảo đảo một cái kém chút ngã sấp xuống. Sau đó trừng to mắt nhìn Trần Hạo.
Mẹ nó, tại sao lại là ta? Lão tử cái gì cũng không làm mà.
Dương Hòa Húc híp mắt lại:
- Chính là hai tượng người gỗ kia sao? Thứ kia là do một người bạn tặng, rất quan trọng với tôi, không biết hai vị đại sư muốn xử lý thế nào?
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Tình nghĩa vô giá, nhưng tính mệnh càng vô giá hơn, Dương thiếu gia vẫn nên nhịn đi, sư huynh tôi cảm thấy đốt chúng đi là tốt nhất.
Dương Hòa Húc đột nhiên liếc qua Long đại sư.
Ánh mắt kia rất quỷ dị, Long đại sư liền giật mình một cái, thấy lạnh cả người từ bàn chân thẳng tới trán, cảm giác huyết dịch đều muốn đọng lại.
Giờ khắc này, ông ta trong nháy mắt cứng tại chỗ, nhịp tim như sấm, không khỏi kinh hãi.
Ánh mắt này! Thật đáng sợ!
Đây tuyệt đối không phải ánh mắt người bình thường!
Mẹ kiếp, Dương thiếu gia này quả nhiên có vấn đề lớn.
- Đốt không tốt lắm, vẫn trừ tà rồi trả lại cho tôi, tôi với người này tình nghĩa rất nặng, hi vọng hai vị đại sư thông cảm.
Dương Hòa Húc nhu hòa nói.
Trần Hạo cười nói:
- Vậy phải xem sư huynh của tôi nghĩ như thế nào, phải biết sư huynh tôi ghét ác như cừu, nếu như tà vật không chịu khuất phục, khẳng định phải đánh cho đến chết.
- Chỉ sợ người bị phiền phức là các người.
Dương Hòa Húc đột nhiên thọt một câu.
Trần Hạo ra vẻ kinh ngạc nói:
- Không thể nào, bất quá chỉ là quỷ vật quấy rối quý phủ mà thôi, còn có thể lợi hại đến đâu, Dương thiếu gia không cần lo lắng, vẫn được.
Dương Hòa Húc dừng bước chân, nhìn Trần Hạo thật sâu một chút, cười đưa tay ra nói:
- Vậy tôi cầu chúc đại sư thành công.
Trần Hạo nhìn Dương Hòa Húc bình thường, nhưng ở bàn tay khí tức màu đỏ lưu động kịch liệt, cười làm một cái lễ tiết Đạo gia:
- Đa tạ Dương thiếu gia quan tâm, chúng tôi cáo từ trước.
Nói xong, Trần Hạo đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra.
Dương Hòa Húc:
- . . .
Ngồi vào ghế lái, Trần Hạo nhìn về phía Long đại sư sắc mặt hơi tái:
- Long ca, lên xe đi, trở về còn có nhiều việc phải làm đấy.
Long đại sư lấy lại tinh thần, lần này ông nhìn cũng không dám nhìn Dương Hòa Húc một cái, bước nhanh đi đến ghế lái phụ, ngồi xuống.
Long đại sư thời điểm này trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng tay lại run rẩy, hiển nhiên trong lòng rung động đến cực điểm.
Trần Hạo bình tĩnh cười với Dương Hòa Húc một tiếng, sau đó đóng cửa lại, khởi động, rời đi.
Dương Hòa Húc nhìn xe chậm rãi rời đi, lãnh ý trong mắt lặng yên xuất hiện, sau đó một ngón tay gõ gõ, một đạo khí tức màu đỏ bay về phía xe, rơi vào phía trên.
Trần Hạo mặc dù lái xe nhưng một mực chú ý phía sau, nhìn thấy động tác Dương Hòa Húc, khóe môi hơi nhếch lên.
Ra tới cửa, Trần Hạo tăng tốc, rất nhanh rời biệt thự.
Thời điểm này, Long đại sư rốt cục nhìn về phía Trần Hạo, biểu lộ trở nên nghiêm túc vô cùng.
- Trần đại sư, tôi cần cậu cho tôi một lời giải thích.
Trần Hạo một bên lái xe, một bên cười nói:
- Còn không rõ ràng sao, Dương Hòa Húc này có vấn đề.
Long đại sư trợn mắt nói:
- Vấn đề này tôi cũng nhìn ra, là tôi muốn được giải thích cặn kẽ.
Trần Hạo bất đắc dĩ nói:
- Nếu như em nói em cũng không biết Dương Hòa Húc là cái gì, ông anh tin không?
Long đại sư:
- . . .
Trần Hạo liếc qua Long đại sư, cười hỏi:
- Chẳng lẽ Long ca sợ?
Long đại sư theo bản năng muốn phản bác, nhưng trong đầu trong nháy mắt hiện lên ánh mắt Dương Hòa Húc khi nãy, ông ta chỉ cảm thấy tâm lạnh như băng, không sợ, nhưng làm sao cũng nói không nên lời.
- Yên tâm đi, không có việc gì, hai anh em ta liên thủ, long huyệt cấm kỵ đều bị chúng ta diệt, chỉ là một tên Dương Hòa Húc, mưa bụi mà thôi.
Trần Hạo an ủi.
Long đại sư cười lạnh:
- Cốt Mãng là loại cấm kỵ cấp thấp, cậu lấy ra so với Dương Hòa Húc, cậu tưởng tôi là thằng ngu sao?
- Ồ? Long ca nhìn ra Dương Hòa Húc lợi hại à?
Trần Hạo cười hỏi.
Long đại sư mắt trợn trắng.
Mẹ nó một ánh mắt thiếu chút nữa hù chết ta, ta có thể nhìn không ra sao?
Không được, chuyện này mình tuyệt không thể tham gia, căn bản cũng không phải mình có thể đối phó được!
- Dừng xe, tôi muốn xuống xe.
Long đại sư nghiêm túc nói.
Trần Hạo giống như cười mà không phải cười nói:
- Long ca có lẽ không biết, vừa rồi trước khi chúng ta đi, Dương Hòa Húc đã động tay động chân trên người chúng ta, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay y sẽ tìm đến chúng ta gây phiền phức, anh thật xác định muốn tách ra? Đơn độc đối mặt?
Long đại sư:
- . . .
Mẹ kiếp biết ngay mà, gặp phải ngươi là không có chuyện tốt gì rồi, lần trước còn là hố nhỏ, lần này là hố to, ngươi không hố chết ta, ngươi không cam tâm đúng không!
Sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Trần Hạo, Long đại sư thật muốn bóp chết tên này.
- Dương Hòa Húc là cái gì cậu cũng không biết, cậu nhắm mình có thể đối phó với y không?
Cưỡng ép để để mình tỉnh táo lại, Long đại sư cũng không đề cập tới chuyện rời đi, mở miệng hỏi.
Trần Hạo hé miệng cười một tiếng:
- Nếu như là trước đó, có lẽ độ khó sẽ rất cao, bất quá em đoạt hai cái đồ vật của hắn đi, nếu như Long ca liên thủ với tiểu đệ đây, tiểu đệ cam đoan hắn không làm gì được chúng ta.