Chương 212: Ngữ Hàm Phong Cơ
- Tạ ơn Trần đại sư, thật sự là quá cảm tạ cậu, cậu yên tâm, chỉ là đồ vật không đáng nhắc tới, nếu có cái gì ngài cảm thấy không tốt thì cứ tùy tiện mang đi.
Cảm thấy Trần Hạo lợi hại, thái độ Dương phu nhân đối với hắn trong nháy mắt trở nên càng nhiệt tình.
Trần Hạo cười nói:
- Phu nhân không để ý là được, à, bất quá Long đại sư nói cũng không sai, mặc dù quý phủ có chút âm sát tà vật, bất quá đều là bình thường, còn không cách nào đối kháng với quý khí của quý phủ. Cho nên muốn biết con trai của người gặp chuyện gì, còn phải xem từ bản thân anh ta.
Trần Hạo nhạy cảm phát hiện ánh mắt Long đại sư cổ quái, cảm thấy có chút xấu hổ.
Mình đột nhiên chen ngang, chẳng phải là đoạt mối làm ăn của người ta sao? Dù thành hay không, nhất định phải mang lão Long theo mới được.
Long đại sư:
- . . .
Nếu như ta hiện tại mình phẩy tay áo bỏ đi, có phải lòng dạ hẹp hòi quá không?
Trần Hạo biểu hiện ra bất phàm, Dương phu nhân đối với hắn tự nhiên là nói gì nghe nấy, bà nghe vậy liền gật đầu nói:
- Không cần một hồi, con trai tôi sắp trở về rồi, hết thảy làm phiền đại sư.
Quả nhiên, bà vừa dứt lời, thanh âm động cơ xe ô tô từ bên ngoài liền truyền đến.
Không bao lâu sau, một người trẻ tuổi liền đi vào căn biệt thự nhỏ.
Đây là một người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi, thân cao chừng một mét tám, dáng người thẳng tắp, không mập không ốm, mày kiếm mắt to, tướng mạo tuấn lãng, tóc ngắn ba phần, tinh thần sáng láng.
Một thân âu phục thẳng tắp, trong lúc đi bộ, khí độ bất phàm.
- Biểu ca.
Vũ Nguyệt là người thứ nhất mở miệng, rất ngọt hô một tiếng.
Người trẻ tuổi tuấn lãng chính là Dương Hòa Húc, trên mặt y lộ ra một nụ cười, ôn nhu nói:
- Vũ Nguyệt, lâu rồi em không đến, mẹ anh nhắc em đến mấy lần đấy.
Vũ Nguyệt nheo mắt lại cười nói:
- Biểu ca, người ta vẫn là học sinh đó, phải học thật chăm chỉ.
- Ha ha ha, nói cũng đúng, ở cái tuổi này của em chuyện học mới là quan trọng nhất.
Dương Hòa Húc vừa cười vừa nói. Sau đó y nhìn về phía mấy người Trần Hạo.
Dương phu nhân lúc này nói ra:
- Hòa Húc, mẹ giới thiệu với con một chút, vị này là Trần đại sư, vị này là Long đại sư, là đại sư mà cha con nhờ vào quen biết mời đến.
Dương Hòa Húc đầu tiên là gật đầu vấn an, sau đó cười nói:
- Kỳ thật cũng không có việc gì, trước đó Hồng đại sư không phải cũng sang xem, đều là vấn đề nhỏ, khoảng thời gian này chúng ta một nhà đều rất bình an. Bất quá lo lắng của mẹ con cũng có thể hiểu được, hai vị đại sư đã tới, xem ra cũng không sao.
Trần Hạo cùng Long đại sư nhìn lẫn nhau một cái.
Long đại sư nghi hoặc.
Bởi vì thời điểm Dương Hòa Húc vào cửa, ông ta liền lấy ra tiểu pháp khí giám định một chút, hoàn toàn không cách nào cảm giác được khí tức cổ quái trên người Dương Hòa Húc, anh ta là một người rất bình thường.
Trần Hạo lại ý vị thâm trường nhìn người trẻ tuổi này.
Bởi vì hắn thấy trên thân Dương Hòa Húc được bao phủ bởi khí tức màu đỏ giống như khí tức bao phủ toàn bộ biệt thự, mà so với khí tức bao phủ căn biệt thự, khí tức trên thân người này còn dày đặc hơn. Cơ hồ bao trùm toàn bộ thân thể Dương Hòa Húc giống như một cái tầng bảo hộ.
Rất quỷ dị.
Khí tức màu đỏ rõ ràng cho Trần Hạo một loại cảm giác xấu.
Nhưng hắn lại không thể nói nó không tốt ở chỗ nào được.
Mà Trần Hạo lại có loại cảm giác, bên trong khí tức màu đỏ này ẩn giấu một thứ gì đó cực kỳ khủng bố.
- Ha ha, Long ca, sở trường của anh là xem tướng, chuyện này liền giao cho anh vậy.
Trần Hạo nhìn Long đại sư nói.
Long đại sư:
- . . .
Mẹ kiếp, lại là ta, tại sao ta có sở trường xem tướng mà ta không biết thế? Rõ ràng sở trường của ta là xem phong thủy mà.
Nhưng lời nói Trần Hạo đều đã nói ra miệng, mà tất cả mọi người nhìn về phía ông ta, Long đại sư bây giờ không thể cự tuyệt.
Cho Trần Hạo một cái ánh mắt tự ngươi lĩnh ngộ.
Long đại sư sửa sang lại quần áo một chút, mỉm cười đi đến bên cạnh Dương Hòa Húc, ra vẻ cao thâm dò xét trên dưới.
- Ừm, tướng mạo này! !
Long đại sư xem xét, sau đó lại ngây ngẩn cả người.
Mặc dù không tinh thông xem tướng đoán mệnh, nhưng Long đại sư nói thế nào cũng là đệ tử chân truyền Đạo môn, so với mấy tên giang hồ lừa đảo hơn cả một con phố.
Ông ta xem xét liền phát hiện tướng mạo Dương Hòa Húc rất quái lạ.
Đây là. . . chết yểu chi tướng, sống không quá năm tuổi.
Nhưng tướng chết yểu này lại ẩn chứa sinh cơ, có loại cưỡng ép nối liền, đồng thời thay đổi tướng mệnh.
Mẹ kiếp, tiểu tử này bị người ta nghịch thiên cải mệnh rồi? Chuyện này sao có thể, loại nghịch thiên chi pháp này, đừng nói hiện tại không ai có thể làm được, cho dù làm được cũng phải hao tổn đạo hạnh, giảm phúc giảm thọ, thậm chí đối với tương lai tu hành còn có tai hoạ ngầm to lớn, ai sẽ vì một người bình thường nghịch thiên cải mệnh? Nhàn đến nhức trứng à.
Long đại sư theo bản năng nói:
- Anh bạn, có phải trước năm tuổi cậu đã gặp phải tai kiếp? Ừm, chính là có chuyện gì xảy ra không?
Dương Hòa Húc cười nói:
- Chuyện trước năm tuổi tôi không còn nhớ, mẹ có nhớ gì không?
Dương phu nhân nghĩ nghĩ, giật mình nói:
- Tôi nhớ ra rồi, thời điểm sinh nhật bốn tuổi của Hòa Húc, lúc đến nhà bà ngoại hình như có bị rơi xuống nước, lúc ấy chúng tôi kinh hãi không thôi. Đúng lúc có người đi ngang qua cứu nó lên, bởi vậy Hòa Húc bị một trận bệnh nặng, giày vò tận một tháng.
Long đại sư nói:
- Chuyện kia hẳn là không sai, bất quá tử kiếp này không đơn giản như vậy mới đúng? Thật chẳng lẽ quý nhân có quý khí? Nói xong, Long đại sư tiếp tục xem tướng mạo cho Dương Hòa Húc.
Nhưng xem thế nào vẫn cứ cảm giác khó chịu.
Mặt ngoài nhìn rất bình thường, giữa trán đầy đặn, cung tinh sáng tỏ, bộ dáng phú quý chi tướng.
Thế nhưng Long đại sư luôn cảm thấy tướng mạo này giống như một lớp da, rất hư ảo, không chân thực.
Dạng tướng mạo này bảo ông ta mở miệng nói như thế nào?
Đúng lúc này, Trần Hạo đột nhiên mở miệng nói:
- Dương phu nhân, người còn nhớ trước năm tuổi, Dương thiếu gia có tính cách như thế nào không?
Sắc mặt Dương Hòa Húc khẽ nhúc nhích.
Dương phu nhân lại cười nói:
- Đương nhiên nhớ rồi, nói đến, có lẽ cũng là nhân họa đắc phúc, trước năm tuổi, Hòa Húc mặc dù rất đáng yêu cũng nhu thuận, nhưng cũng có chút tinh nghịch, thích chạy loạn khắp nơi. Rơi xuống nước cũng là bởi vì một mình lén đi ra ngoài huyên náo. Bất quá sau khi rơi xuống nước, Hòa Húc liền đàng hoàng hơn, không còn có chạy loạn, lúc ấy tưởng rằng nó bị hù dọa, nhưng bây giờ xem ra hẳn là chuyện tốt.
Dương Hòa Húc nói tiếp:
- Mẹ, mẹ nói chuyện này con cũng có chút ấn tượng, hoàn toàn chính xác, lần đó rơi xuống nước thật bị dọa sợ, con nhớ trước đó lúc mười tuổi còn mấy lần mơ thấy ác mộng.
Nói xong, Dương Hòa Húc mở miệng, liền nhìn Long đại sư hỏi:
- Đại sư, tướng mạo tôi như thế nào? Có phải có gì không đúng không?
Long đại sư trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:
- Dương thiếu gia tướng mạo rất tốt, không có vấn đề gì.
- Đúng vậy, Dương thiếu gia chính là mệnh phú quý, mệnh bình an, như vậy ác quỷ quấn thân cùng là do quỷ vật làm ác, cố ý khi dễ người, à, vừa vặn tôi đã thu tà vật. Dương phu nhân, như vậy đi, tôi cùng Long đại sư trở về suy tính một chút, tìm cách tìm con ác quỷ kia, diệt trừ nó, như vậy nhà của ngài sẽ không còn xảy ra chuyện gì.
Trần Hạo đột nhiên chen vào nói.
- Tà vật? Tà vật gì?
Ánh mắt Dương Hòa Húc khẽ nhúc nhích, mở miệng hỏi.
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng:
- Dương thiếu gia ngươi là người bình thường, không nhìn thấy tà vật tà khí, chuyện này nói cho anh anh cũng không hiểu, anh và Dương phu nhân cứ an tâm ở nhà chờ đi, chúng tôi cam đoan quý phủ sẽ không còn chuyện kỳ lạ gì xuất hiện nữa đâu.
Dương Hòa Húc:
- . . .