Chương 223: Người Vs Mèo
Không đúng, tu vi chân chính không hoàn toàn chỉ có tiêu chuẩn pháp lực.
Pháp lực nhiều lắm là một cái nguồn năng lượng mà thôi, còn cần thần thông kết hợp, thực lực mới có thể phù hợp với tu vi.
Cũng tỷ như ô tô đều hao xăng, nhưng xe tốt cùng xe bình thường lại có chênh lệch rõ ràng.
Trần Hạo không có tự mãn, hắn tỉnh táo nghĩ đến mấu chốt trong đó.
Nếu như hắn đạt đến cấp bậc Trưởng Lão thì tại sao lúc đối mặt với Quỷ bà bà ngay cả năng lực phản kháng cũng không có?
Chân chính Trưởng Lão hơn ba mươi năm đạo hạnh, họ cũng là tu luyện mấy chục năm, không chỉ có đạo hạnh, mà các loại đạo gia pháp thuật thần thông đều tu luyện đến tinh thông, lại phối hợp Linh Khí pháp bảo, tuyệt đối có thể miểu sát mình.
Vẫn là thời gian tu hành quá ngắn, mặc dù đạo hạnh có thể dựa vào nhiệm vụ thu hoạch. Nhưng thần thông lại cần mình tốn thời gian cố gắng tu luyện, đây là vấn đề không cách nào tránh khỏi.
Có lẽ, mình có thể không cần gấp gáp làm nhiệm vụ, bình tĩnh trở lại, trước tiên tu luyện thần thông đến một mức độ nhất định rồi nói.
Trong lòng như có điều suy nghĩ, Trần Hạo cười nói:
- Hai vị đạo hữu quá khen, đạo hạnh mặc dù có chút, bất quá phương diện pháp thuật thần thông lại kém xa, còn cần cố gắng nhiều hơn.
Long đại sư yếu ớt nói:
- Đúng vậy, thần thông của cậu cũng rất lợi hại, không phải Chưởng Tâm Lôi thì là Tụ Lý Càn Khôn, đích thật rất khó tu luyện. Dù sao chúng ta ngay cả tư cách tu luyện cũng không có.
Trần Hạo:
- . . . Lãnh Yên Nhiên đột nhiên nói:
- Trần đạo hữu, cậu có đạo lữ chưa? Trần Hạo sững sờ, hồ nghi nhìn Lãnh Yên Nhiên, sao thế, ngươi nghĩ gì thế?
Ừm, người xinh đẹp, ngực lớn chân dài, mặc dù nói 31 nhưng mặt trắng cơ non, nói chừng hai mươi, tuyệt đối không ai dám phản đối.
Nữ nhân như thế bên trong giới tu hành tuyệt đối là cực phẩm trong lòng các nam tu!
Nếu như lúc trước có cô gái biểu lộ với mình như thế, hắn sẽ vui vẻ.
Nhưng là hiện tại, Trần Hạo rất quỷ dị, thế mà không có một chút động tâm, chuyện này khiến Trần Hạo cũng nhịn không được phải nhìn lại bản thân.
Đối mặt với mỹ nữ chủ động thế mà vẫn thờ ơ? Ta đây là. . . muốn bộc lộ giới tính thật ư?
Nhìn Trần Hạo thế mà không trả lời, Lãnh Yên Nhiên lại muốn tiếp tục mở miệng.
Đúng lúc này, mèo mun đột nhiên meo ô một tiếng, từ sau ghế nhảy ra, đứng bên trên cái hộp để đồ cạnh ghế lái. Sau đó mèo mun nhìn chằm chằm Lãnh Yên Nhiên.
Lãnh Yên Nhiên:
- . . .
Ánh mắt con mèo này cổ quái thật, hình như có địch ý với mình? Có ý gì đây? Ta trêu chọc ngươi sao?
Nhìn Lãnh Yên Nhiên một chút, mèo mun đột nhiên meo ô một tiếng, lại nhảy dựng lên, nhảy lên bờ vai Trần Hạo, vững vàng dừng lại, sau đó ở trên cao nhìn xuống. Nhìn xuống Lãnh Yên Nhiên, ánh mắt lộ ra thần sắc khinh thường.
Khóe miệng Lãnh Yên Nhiên giật một cái, cô đột nhiên có loại cảm giác không hiểu, con mèo này đang biểu thị công khai chủ quyền!
Ta kháo, còn mèo này thành tinh rồi!
Ánh mắt Lãnh Yên Nhiên khẽ nhúc nhích, cười nói:
- Trần đạo hữu, mèo mun là sủng vật của cậu ư?
Trần Hạo nói:
- Lãnh đạo hữu nói sai rồi, Tiểu Hắc cũng không phải sủng vật của tôi, nó cũng coi là đạo lữ của tôi đi, tu hành đến nay, một mực trợ giúp lẫn nhau.
Lãnh Yên Nhiên híp mắt lại.
Thật đúng là mèo yêu à, đầu năm nay người tu hành đều khó khăn, ngươi một con mèo còn có thể có suy nghĩ không yên phận gì sao?
- Nguyên lai cũng là một đạo hữu dị loại, à, con mèo này thật có ý tứ, chỉ là có chút mập.
Lãnh Yên Nhiên vừa cười vừa nói, trong lời nói, nhấn mạnh dị loại và mập, sau đó đưa một cái ánh mắt ý vị thâm trường cho mèo mun.
Nếu là người bình thường nói nó như vậy, Tiểu Hắc lập tức liền sẽ xù lông.
Bất quá đối mặt Lãnh Yên Nhiên, ánh mắt lại Tiểu Hắc bình tĩnh, bất quá thời điểm ánh mắt nhìn qua Lãnh Yên Nhiên, đột nhiên bên trong mắt mèo lộ ra kim sắc quang mang, một cỗ khí thế đáng sợ bộc phát, trong nháy mắt bao trùm Lãnh Yên Nhiên.
Lãnh Yên Nhiên:
- . . .
- Tiểu Hắc đừng làm rộn, nhanh đi chiếu cố Tiểu Hoàng đi. Ha ha, để Lãnh đạo hữu chê cười rồi, tính tình Tiểu Hắc chính là như vậy, mặc dù mập chút, bất quá thịt tút tút, lông xù xù, rất đáng yêu nha, không thể so với người gầy.
Cảm giác được mèo mun dị động, Trần Hạo quát lớn một câu, sau đó lại giải thích.
Mèo mun bình tĩnh thu lại khí thế, cũng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Lãnh Yên Nhiên, sau đó linh xảo nhảy tới ghế sau xe, ngồi xổm ở bên cạnh gà trống, nheo mắt lại, chợp mắt.
Lãnh Yên Nhiên:
- . . .
Trong lòng Long đại sư thở dài một tiếng.
Lãnh đạo hữu à, mặc dù ta biết ngươi lớn tuổi, muốn tìm một đạo lữ lợi hại, bất quá cũng đừng dồn dập như vậy chứ, bên cạnh tu sĩ lợi hại đều có rất nhiều hồng nhan, cô đừng mộng tưởng nữa.
Hiện tại Trần Đạo hữu là thiên tài mới nổi, bị một miêu yêu nhìn trúng, ngươi như thế là đoạt thức ăn trước miệng cọp, chỉ sợ khó được như ý.
Trong lòng vì Lãnh Yên Nhiên mặc niệm, bất quá Long đại sư cũng kinh ngạc nhìn mèo mun một chút.
Lần thứ nhất nhìn thấy nó cũng chỉ là một con mèo yêu bất nhập lưu, nếu như nhiêm túc cũng có thể giết chết nó.
Mà bây giờ, nó không chỉ có thực lực mạnh hơn, hơn nữa yêu khí trên thân còn chuyển hóa thành một loại khí tức thuần khiết to lớn. Đặc biệt là linh trí dường như chẳng khác người bình thường, con biết đoạt nam nhân nữa đó.
Bị Tiểu Hắc quấy rầy như thế, Lãnh Yên Nhiên cũng trầm mặc.
Trần Hạo thở dài một hơi, chuyên tâm lái xe.
Không bao lâu, hai chiếc xe một trước một sau tiến vào thành phố Đông Dương.
Nguyên bản Trần Hạo định tìm nơi an bài ba vị đồng đạo Lãnh Yên Nhiên, ai biết thời điểm này điện thoại Lãnh Yên Nhiên lại vang lên.
Lãnh Yên Nhiên lấy điện thoại di động ra, nghe chốc lát, đột nhiên thần sắc biến đổi.
Không bao lâu, Lãnh Yên Nhiên cúp điện thoại, nhìn về phía Trần Hạo nói:
- Trần đạo hữu, chúng ta có nhiệm vụ.
- Cái gì?
Trần Hạo kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Yên Nhiên.
Long đại sư cũng sửng sốt, mặt mũi tràn đầy không hiểu.
Lãnh Yên Nhiên nói:
- Mới vừa rồi là người phụ trách phân bộ Ban Ngành Liên Quan gọi điện thoại tới, hắn đại biểu Ban Ngành Liên Quan, đặc biệt mời chúng ta hỗ trợ.
Trần Hạo nghi ngờ nói:
- Ban Ngành Liên Quan còn có thể làm như thế? Không phải Đạo môn cùng quốc gia có hiệp nghị tương hỗ không can thiệp lẫn nhau sao?
Lãnh Yên Nhiên nói:
- Trần đạo hữu khả năng biết, hiệp nghị là tương hỗ không can thiệp, nhưng cũng có tán thành, nếu như trong lúc quốc gia cần, có thể đặc biệt mời chúng ta hỗ trợ. Đương nhiên, bọn họ sẽ căn cứ độ khó nhiệm vụ mà trả thù lao.
Trần Hạo trầm mặc một lát hỏi:
- Vậy còn lời mời đặc biệt này không có cách nào cự tuyệt sao?
Lãnh Yên Nhiên nói:
- Có thể, dù sao tu sĩ cũng không phải vạn năng, nếu thực lực không đủ cũng có thể cự tuyệt, Ban Ngành Liên Quan cũng sẽ không cưỡng cầu. Bất quá lời mời đặc biệt tại Đạo môn cũng thành một loại lưu hành, dù sao quốc gia là lớn nhất, tài nguyên thu thập không phải môn phái đơn độc có thể so sánh, tương hỗ hợp tác, theo như nhu cầu đã thành lệ cũ.
Nói đến nơi này, Lãnh Yên Nhiên dừng một chút, tiếp tục nói:
- Vả lại nói, người tu hành truy cầu chính là đại đạo, nhưng điều kiện tiên quyết truy cầu là mảnh đất này có thể bình an vô sự, để chúng ta có thể an tâm cầu đạo. Cho nên một khi xuất hiện vấn đề mà người bình thường không cách nào xử lý, người trong Đạo môn cũng sẽ xuất thủ tương trợ, lắng lại sự cố.
Nhìn ánh mắt Lãnh Yên Nhiên khác thường, Trần Hạo cười nói:
- Lãnh đạo hữu không nên hiểu lầm, tôi cũng không phải muốn cự tuyệt, chỉ là quen tự do tự tại, đối với Ban Ngành Liên Quan hạn chế cực lớn, liên lụy rất nhiều, trong lòng có chút không thích. Bất quá cô nói đúng, người tu hành truy cầu đại đạo, nhưng trước khi theo đuổi, người tu hành cũng là người, cũng thuộc quốc gia này, do mảnh đất này dưỡng dục lớn lên, chúng ta có thể Nhập Đạo, có thể tu hành, liền phải có trách nhiệm với mảnh đất này. Cô nói đi, là nhiệm vụ gì?