Chương 228: Ăn Hàng
- Trần đại sư, cậu thật nghĩ kỹ rồi ư? Địa mạch âm động này liên miên mấy trăm dặm, bên trong có lẽ không chỉ có một Quỷ Ngô, cậu xông loạn thế này quá liều lĩnh, quá lỗ mãng.
Mắt thấy Trần Hạo chuẩn bị hành động, Lãnh Yên Nhiên nhịn không được mở miệng hỏi.
Trần Hạo khẽ cười nói:
- Lãnh đạo hữu không cần lo lắng, tôi có suy nghĩ của mình, hơn nữa nhất định phải đi chuyến này. Mọi người ở lại nơi này đề phòng phát sinh ngoài ý muốn đi.
Nhìn khuyên không được, Lãnh Yên Nhiên lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Trần Hạo nói:
- Trần đạo hữu, đạo hạnh của tôi thấp, cũng không có gì giúp đỡ được, bất quá Long Huyền Bội cũng coi là một kiện pháp khí phòng thân không tệ, cho cậu mượn phòng thân, có lẽ sẽ có trợ giúp.
Trần Hạo xem xét ngọc bội, liền cảm giác được linh tính phía trên không yếu, hiển nhiên không phải pháp khí bình thường, vội vàng muốn cự tuyệt.
Nhưng Lãnh Yên Nhiên lại chân thành nói:
- Trần đạo hữu, tôi chỉ là cho mượn, không phải cho luôn, cũng coi là một điểm tâm ý, chờ cậu từ địa mạch âm trong động đi ra, trả lại cho tôi là được. Mà Long Huyền Bội cùng Phượng Linh Bội là một đôi, cho dù cách xa vạn dặm cũng có thể sinh cảm ứng lẫn nhau. Cậu mang ở trên người, chúng tôi cũng có thể biết cậu có xảy ra chuyện gì hay không.
Trần Hạo nghẹn lời.
Lãnh Yên Nhiên đã nói như vậy, hắn cự tuyệt như thế nào? Đành phải nhận lấy, nói lời cảm tạ.
Lãnh Yên Nhiên lúc này mới cười nói:
- Hi vọng Trần đạo hữu lượng sức mà đi, cần phải kịp thời thoát thân, không cần bất chấp nguy hiểm, chúng tôi ở nơi này chờ cậu trở về.
Trần Hạo:
- . . .
Đây này là khẩu khí thê tử phân phó trượng phu xuất hành cẩn thận ư?
Chúng ta chỉ là vừa mới quen biết đó.
Không muốn tiếp tục dây dưa, Trần Hạo dứt khoát cáo từ, sau đó mang theo mèo mun cùng gà ngốc tiến thẳng vào trên trong tiết điểm vừa được cho nổ tung.
Chờ thân ảnh Trần Hạo biến mất, Long đại sư lúc này mới đi đến bên cạnh Lãnh Yên Nhiên, thở dài nói: - Lãnh đạo hữu à, ngay cả bát tự còn chưa biết cô liền đem Long Huyền Bội cho người ta, không sợ cuối cùng giỏ trúc múc nước sao?
Lãnh Yên Nhiên mỉm cười:
- Quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ông còn không biết tôi chính là một người phụ nữ một lòng một ý sao? Đã lựa chọn, liền sẽ cố gắng tranh thủ, dù sao, không thử làm sao biết có được hay không.
Tiến vào tiết điểm, đi không bao xa, Trần Hạo liền phát hiện con đường phía trước đã hết, chỉ có một nửa nghiêng hướng phía dưới có vết nứt, phía dưới một mảnh tĩnh mịch, nhìn không thấy đáy.
Đang suy nghĩ làm sao xuống dưới, gà ngốc liền không kịp chờ đợi trực tiếp nhào tới.
Sau đó, mèo mun đuổi theo.
Trần Hạo:
- . . .
Lần này muốn hối hận đều không có cơ hội.
Thở dài bất đắc dĩ một tiếng, Trần Hạo cũng chui vào.
Một đường cong cong quấn quấn, không biết chui bao lâu, rốt cục xuất hiện một cái động lớn dưới mặt đất.
Trong động một mảnh u ám, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Ngoài ra còn có tiếng nước chảy rất nhỏ.
Trần Hạo lấy ra đèn pin cao cường chiếu xạ bốn phía, đồng thời Âm Dương Nhãn quan sát Âm Sát chi khí lưu động.
Động không phải rất rộng, cao bốn năm mét, nhìn như là một cái hành lang dưới đất.
Giữa hang động trong lòng đất là một dòng suối nhỏ, nước chảy nhỏ giọt không dứt.
Mà trong động đá vôi Âm Sát chi khí lại vô định, khi thì hướng phía trước phun trào, khi thì cuốn ngược, có thời điểm còn xao động.
Trần Hạo không biết làm sao.
Xem ra muốn bằng vào Âm Sát chi khí để phán định phương hướng là không thể nào rồi, tới đây đi sao nữa bây giờ?
Khanh khách!
Thời điểm này, gà ngốc kêu một tiếng, tựa hồ đang triệu hoán Trần Hạo nhanh lên.
Trần Hạo nhìn lại, liền phát hiện mèo mun cùng gà ngốc chạy tới phía trước mấy chục mét.
Nhãn tình sáng lên, Trần Hạo cười.
Ta thật ngốc, có gà ngốc và mèo mun, cần ta phán định phương hướng ư, bọn chúng cảm ứng Âm Sát chi khí, thậm chí là cấm kỵ, mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần.
Chỉ cần đi theo gà ngốc và mèo mun là được, cần gì quan tâm nhiều như vậy.
Lúc này Trần Hạo cất bước liền đi, đi theo sau lưng gà ngốc và mèo mun.
Một trước một sau, trong bóng tối tiến lên.
Sau hai ngày, trên cơ bản đều vừa đi vừa nghỉ, Trần Hạo đã không biết đây là nơi nào.
Nhưng gà ngốc cùng mèo mun tựa hồ cảm giác được cái gì, đi không có chút lo lắng, cắm đầu hướng về phía trước.
Một ngày này, Trần Hạo đã mệt mỏi, đang định dừng lại ăn chút đồ vật, nghỉ ngơi một chút.
Đột nhiên mèo mun meo ô một tiếng, nghe tiếng kêu rất hưng phấn.
Trần Hạo sững sờ, xảy ra chuyện gì rồi?
Vội vàng quan sát tỉ mỉ, Âm Dương nhãn lại không phát hiện động tĩnh gì.
Nghi hoặc nhìn về phía mèo mun và gà ngốc, Trần Hạo lại phát hiện.
Chỉ là mèo mun hưng phấn, nhưng gà ngốc. . . lại bình tĩnh vô cùng.
Ta sát, tình huống gì? Các ngươi không cùng một kênh à!
Mèo mun lần nữa meo ô một tiếng, sau đó đột nhiên chạy về phía trước.
Trần Hạo không thể gọi được nó về, nhìn thoáng qua gà ngốc, Trần Hạo đành phải buông xuống dự định nghỉ ngơi, đi theo.
Hướng phía trước không hơn trăm mét, Trần Hạo liền thấy mèo mun đứng tại một chỗ đường rẽ chờ mình, sau đó lại lần chạy về phía trước.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ kiếp, Tiểu Hoàng còn không tìm được thứ tốt, ngươi đã phát hiện ra cái gì tốt trước sao?
Tiếp tục đuổi.
Rốt cục, mèo mun dừng lại, đứng bên cạnh một vách núi, duỗi ra móng vuốt trên vách núi đá bắt mấy lần.
Trần Hạo hồ nghi dò xét vách núi, quả nhiên Âm Dương Nhãn phát hiện dị thường.
Vách núi có một cái khe, lúc này bên trong khe hở tản mát ra từng sợi Âm Sát chi khí, lẫn vào khí tức bên trong động.
Nói đến Trần Hạo trước đó liền phát hiện, Âm Sát chi khí địa mạch trong động đá vôi đủ loại, tạp nhạp vô cùng. Ngoại trừ chủ lưu địa mạch Âm Sát, còn có các loại Hồn Sát, Thủy Sát, Mộc Sát ,... các loại sát khí cổ quái hỗn hợp.
Bởi vì không có đầu nguồn, Trần Hạo cũng lười nghĩ nhiều.
Không ngờ tới lúc này mèo mun lại phát hiện một cái.
Cái khe hở vách núi này thông đến nơi nào? Có gì cổ quái? Thế mà có thể dẫn dụ mèo mun kích động như vậy?
Mèo mun nhìn Trần Hạo bất động liền không nhịn được.
Chủ nhân ngu xuẩn không giúp đỡ, vậy liền tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Lúc này mèo nâng chưởng lên, móng vuốt thép bắn ra tơ máu, xoạt xoạt xoạt lên vách núi.
Dưới móng vuốt thép sắc bén, mảnh đá vách núi vẩy ra, bất quá qua một lát liền bị đào ra một cái lỗ lớn hơn một mét.
Sau đó mèo mun hưng phấn chui vào.
Trần Hạo:
- . . .
Đại gia, ngươi cũng không sợ bên trong có cái gì kinh khủng chơi chết ngươi à.
Thế nhưng mèo mun đã đi vào, mình có thể mặc kệ ư?
Trần Hạo liếc qua gà ngốc, phát hiện nó chỉ bình tĩnh đi theo, hoàn toàn không lo lắng.
Hiển nhiên, cửa hang bên kia cho dù có cái gì cũng không mang đến uy hiếp, lúc này cũng yên lòng, theo mèo mun đào ra cửa hang, đi đến nhìn lại.
Vừa xem xét, Trần Hạo liền sửng sốt.
Trong không gian cửa hang, một đạo quỷ ảnh to lớn mặc kim giáp cao lớn từ một trong thạch quan nhẹ nhàng bay ra.
Nó hung thần ác sát, khí thế hung mãnh, trôi nổi ổn định liền từ từ mở mắt, thật giống như vừa mới tỉnh ngủ, ngữ khí trầm thấp lại uy nghiêm quát:
- Là ai quấy rầy bản tướng. . . A!
Quỷ ảnh cao lớn còn chưa dứt lời, một tia sáng trực tiếp từ đầu chém xuống, trực tiếp chém nó thành hai nửa.
Sau đó, mèo mun há miệng, quỷ ảnh cao lớn liền bị nó hút vào trong miệng, kẽo kẹt kẽo kẹt nhấm nuốt, đắc ý nuốt xuống.
Trần Hạo:
- . . .