Chương 229: Mộ Viên Phi
Mẹ nó, còn tưởng rằng có thứ gì tốt, ai ngờ là vì miếng ăn!
Trần Hạo nhìn xong chỉ biết im lặng.
Ngươi muốn ăn thì đi một mình là được, còn khiến cho ta khẩn trương như vậy!
Bất quá cửa hang bên kia thoạt nhìn như là một cái mộ huyệt, cũng không biết là vị tướng quân cổ đại nào chôn ở nơi này.
Đáng thương nhất chính là kẻ đang ngủ ngon giấc bị Tiểu Hắc để mắt tới, ngay cả một câu nói hoàn chình còn không nói được.
Trần Hạo mặc niệm một giây vì nó.
Đang định gọi Tiểu Hắc ra, không ngờ Tiểu Hắc lại meo ô một tiếng, tựa hồ muốn Trần Hạo đi qua.
Trần Hạo sửng sốt.
Làm gì, mộ huyệt không chỉ có một cái âm hồn?
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo lấy kiếm gỗ đào ra, gia trì pháp lực, phá mở cửa hang rông ra một chút, sau đó cũng chui vào.
Tiến vào trong động, Trần Hạo liền nhìn thấy đây chỉ là một cái mộ thất, bên trong trống rỗng, chỉ có một bộ thạch quan.
Ở bên trái là một thông đạo thông hướng cửa vào.
Nhìn Trần Hạo tiến đến, Tiểu Hắc liền đi đến cửa vào.
Trần Hạo có chút ngạc nhiên, cùng gà ngốc theo Tiểu Hắc đi ra mộ thất.
Vừa tới mộ thất, trước mắt rộng mở trong sáng, lại là một cái mộ cung khổng lồ dưới mặt đất.
Toàn bộ cung điện cao bảy tám mét, rộng lớn chừng bốn năm trăm mét, được từng cây cột đá chống lên.
Ở bốn phía mộ cung đứng không ít bóng người, dọa Trần Hạo nhảy một cái.
Bất quá rất nhanh Trần Hạo liền kịp phản ứng, những người này không phải người sống, mà là tượng binh mã.
Mà bên trong mỗi một cái tượng binh mã đều ẩn núp một âm linh sát khí bức người.
Thần sắc Trần Hạo cứng lại.
Mèo mun lại đột nhiên oa ô rít lên một tiếng.
Tiếng kêu này bén nhọn, truyền vang tứ phương.
Nháy mắt, toàn bộ âm khí mộ cung đều sôi trào, sau đó những âm linh ẩn núp bên trong tượng binh mã chậm rãi giãn ra, sau đó bay ra.
Trần Hạo:
- . . .
Đại gia ngươi, có thể bớt làm loạn hay không!
Nhìn thoáng qua mèo mun hưng phấn, Trần Hạo im lặng thở dài.
Con mèo chết này, cho tới bây giờ đều là tự tác chủ trương, một chút đều không như gà ngốc nhu thuận nghe lời.
Bất quá những âm linh này cũng chính là tương đương với lệ quỷ bình thường, thật cũng không có uy hiếp gì, mèo mun đã muốn ăn, vậy liền để nó ăn đi, sau khi ăn xong thành thật cho ca một chút, nếu không ca quất ngươi.
Rất nhanh, âm linh hiện thân, từng tên cầm trường thương trong tay, hung thần ác sát tựa hồ như tiểu binh.
Bất quá làm Trần Hạo ngoài ý muốn chính là những tên lính quèn này mặc quân phục Thanh triều! Mỗi âm binh đều có một cái đuôi heo!
Đây thế mà. . . là một ngôi mộ triều Thanh sao?
Trần Hạo nhếch miệng lên, trên mặt xuất hiện một tia cười lạnh.
Lúc này, âm linh thành quân, trọn vẹn mấy trăm, từng cái ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo, băng lãnh vô tình.
- Giết!
Âm binh nhấc thương, dưới sự chỉ huy của một đầu lĩnh âm tướng, ầm vang phóng tới Trần Hạo.
Trần Hạo bất động thanh sắc.
Mèo mun lại meo ô một tiếng, trong nháy mắt bành trướng, hóa thành trạng thái kim sắc, chưởng vung lên, từng mảnh từng mảnh đao quang bay ra, phóng tới âm binh.
Hưu hưu hưu hưu!
Đao quang nhanh chóng vọt thẳng bên trong âm linh, trong nháy mắt mấy trăm âm linh liền tổn thất một nửa.
Sau đó đao quang xoay tròn, bao lấy một mảng lớn âm linh vỡ vụn, bay vào trong miệng mèo mun.
Kẽo kẹt kẽo kẹt! Mèo mun một bên nhấm nuốt, một bên cực nóng nhìn âm linh còn lại.
Âm linh:
- . . .
Trần Hạo:
- . . .
Nha, con mèo chết này, thế mà chơi đao đến trình độ này rồi!
Nuốt âm linh xong, kim sắc trên thân mèo mun đột nhiên tăng vọt mấy phần, khí thế trở nên càng thêm cường đại.
Sau đó, nó lại nhìn về phía những âm binh kia.
Mèo mun vừa nhìn lại, âm binh lui về phía sau mấy bước, khí thế bạo ngược trước đó trong nháy mắt biến mất hết.
Trời ơi còn đánh đấm gì nữa, chưa đến gần liền bị một đòn diệt hơn phân nửa, còn bị người ta ăn, nếu như tiếp tục xông lên thì ngay cả lông mèo còn chưa đụng tới đã bị nó ăn sạch rồi.
Meo ô!
Mèo mun nhìn âm binh bất động, liền không chịu nổi, gầm rú một tiếng, làm ra tư thái xung kích.
Chạy thôi!!!
Một tên âm binh đột nhiên kêu lên, sau đó xoay người chạy. Sau đó. . . âm binh tập thể chạy trốn.
Trần Hạo:
- . . .
Mẹ kiếp, gi thế này? Các ngươi không phải Thanh binh sao? Các ngươi không phải không gì không địch được sao? Các ngươi sao có thể không đánh mà lui?
Mèo mun nào cho miếng thịt đến miệng chạy mất, oa ô một tiếng, đao cánh tổ hợp, vừa bay vừa truy sát âm binh.
Trong khoảnh khắc, âm binh còn lại liền bị trảm diệt một mảnh.
- Đại sư tha mạng, đại sư tha mạng, ta trên có mẹ già 80, dưới có con nhỏ 3 tuổi, không thể chết được.
Lúc này âm tướng chỉ huy âm binh kinh hoảng chạy tới bên cạnh Trần Hạo, vội vàng quỳ xuống, nước mũi nước mắt khóc cầu.
Trần Hạo:
- . . .
Đây là Hán ngữ, hơn nữa hình như vẫn còn chưa tỉnh ngủ!
Đây không phải Thanh binh!
Trần Hạo nhíu mày, mở miệng nói:
- Ngươi đã chết.
Âm tướng:
- . . .
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Ngươi nói, đây là mộ gì?
Âm tướng vội vàng nói:
- Đây là Viên Phi mộ.
- Viên Phi? Viên Phi nào? Ta không biết, nói rõ ràng một chút.
Trần Hạo tức giận.
Âm tướng vội vàng nói:
- Đại sư, đây là Bình Tây Vương lập mộ cho Trần Viên Viên, cho nên gọi Viên Phi mộ.
Trần Hạo sững sờ:
- Bình Tây Vương? Trần Viên Viên? Thật hay giả thế? Mộ Trần Viên Viên không phải đang ở Kiềm Đông sao? Ngươi đang lừa phỉnh ta đấy à.
Âm tướng nói:
- Đại sư, ta nói thật mà, ta còn nhớ rõ ngày đó đột nhiên tiếp quân lệnh khẩn cấp, còn tưởng rằng là vây nhà, kết quả bị mê choáng, bị cưỡng ép đúc thành tượng binh mã, chờ ta tỉnh lại, liền thấy Chu tướng quân, lúc này mới biết chúng ta được tử lệnh trấn thủ mộ cung, nếu chống lại, gây họa tới người nhà. Đúng rồi, Chu tướng quân còn đang ngủ say, hắn độc hưởng một cái mộ thất, đại sư nếu như không tin có thể tìm hắn hỏi thử.
Trần Hạo liếc qua mộ thất, còn hỏi con khỉ gì nữa, tên kia đã nằm ở trong bụng Tiểu Hắc rồi.
Bất quá âm tướng lộ ra tin tức thật đúng là làm Trần Hạo giật nảy cả mình.
Cũng không nghĩ tới, ngoài ý muốn ngẫu nhiên gặp mộ huyệt, lại là mộ cung một nữ nhân nổi danh như vậy!
- Ừm, mộ thất Trần Viên Viên ở đâu?
Ánh mắt Trần Hạo nhất động, mở miệng hỏi.
Âm tướng vội vàng nói:
- Đại sư, ta cho ngài biết, ngài có thể bảo mèo của ngài chớ ăn ta không? Tiểu nhân vô tội, cho tới bây giờ không có hại ai bao giờ.
Trần Hạo bĩu môi.
Đã là loạn binh, có ai vô tội? Chưa nói đến việc ngươi là Hán binh lại đầu nhập ngoại tập, hành động như thế đã đủ nói ngươi có tội rồi.
Thời điểm này, mèo mun đã ăn hết âm binh khác, vẫn chưa thỏa mãn đi đến bên cạnh Trần Hạo, ánh mắt bất thiện nhìn âm tướng.
Âm tướng bị dọa đến run lẩy bẩy, vô cùng đáng thương nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo không nhìn nó.
Mộ cung ở nơi này không quá lớn, không cần ngươi nói ta cũng có thể tìm ra.
Mắt thấy Trần Hạo như thế, âm tướng tuyệt vọng, không nói hai lời, hóa thành một đạo âm khí muốn bay đi.
Mèo mun một mực khóa chặt nó, nào có thể để nó chạy mất, khống chế phi đao lóe lên, âm khí một phân thành hai, chợt cuốn ngược vào trong cửa, trở thành thức nă cho mèo mun.
Trần Hạo cười nói:
- Hiện tại ăn cũng ăn rồi, giúp ta tìm mộ thất đi, chậc chậc, xung quan giận dữ vì hồng nhan đó, phải đẹp đến mức nào mới có thể làm được như thế chứ.