Chương 29: Liên hệ
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Trần Hạo rời giường, mang theo mèo mun đơn giản ăn sáng qua loa, sau đó đón một chiếc xe đi đến bệnh viện tâm thần Thạch Thành.
Bệnh viện tâm thần Thạch Thành vốn chỉ là một bệnh bệnh viện tâm thần bình thường, thế nhưng tám năm trước một vị bác sĩ đột nhiên có sáng kiến vĩ đại mới, muốn trị liệu cho bệnh nhân bằng phương pháp sốc điện, kết quả thao tác không đúng, đem mấy bệnh nhân tâm thần chịch điện đến chết, huyên náo dư luận xôn xao, làm cho danh tiếng bệnh viện tâm thần vang xa, thậm chí trở thành thủ đoạn người lớn hù dọa tiểu hài tử.
Cha của Lý Mộng bị nhốt ở chỗ này để tiếp nhận trị liệu.
Trần Hạo không biết cha Lý Mộng điên đến trình độ nào, có thể từ trong miệng hắn biết được một phần tin tức hay không, bất quá đây là biện pháp duy nhất hiện tại có thể giúp Lý Mộng.
Nửa giờ sau tới bệnh viện tâm thần, Trần Hạo đăng ký một chút, tìm được cha của Lý Mộng, Lý Phong.
Vừa nhìn vào, Trần Hạo có chút kinh ngạc.
Dựa theo tuổi đời của Lý Mộng, Lý Phong hẳn là không quá bốn mươi, thế nhưng lúc này Lý Phong cả đầu tóc bạc, khuôn mặt già nua, tựa như ông lão năm sáu chục tuổi.
Hơn nữa, Lý Phong dường như vẫn ở trong trạng thái hoảng sợ, trong miệng nói lẩm bẩm, thần tình vô cùng bất an. Mặc một bộ quần áo chuyên dụng cho bệnh nhân tâm thần, bị trói chặt trên giường.
Y tá hướng dẫn cho Trần Hạo nói tình huống Lý Phong rất phức tạp, dù cho uống thuốc an thần cũng vô dụng, sai khi tỉnh lại liền trở nên điên điên khùng khùng, biện pháp gì đều vô dụng, sau một vài lần gây ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác, bệnh viện đã tiến hành cưỡng chế bắt buộc cho hắn, nhốt một mình hắn vào trong phòng bệnh, không cho ra ngoài.
Y tá còn nhắc nhở Trần Hạo đừng kích thích quá độ với bệnh nhân, bằng không một khi Lý Phong phản ứng mãnh liệt, vậy thì lần này chỉ có thể dùng biện pháp mạnh để trấn áp.
Trần Hạo vội vàng nói vài câu khách sáo, sau đó để cho y tá ở ngoài đợi.
Sau khi tiến vào, Trần Hạo không có mở miệng, mà là ngồi trước mặt Lý Phong, nghe lời nói của hắn.
Đáng tiếc lời Lý Phong nói hoàn toàn là vô thức, rối loạn ngổn ngang, chữ cũng phát âm không chuẩn, căn bản nghe không hiểu đang nói cái gì.
Xem khí tức Lý Phong, Trần Hạo liền phát hiện trên người của hắn còn lưu lại âm sát khí, khí tức bản thân hắn cũng vô cùng đục ngầu, hiển nhiên phát điên không phải hoàn toàn bị đứa con trai chết đuối ảnh hưởng, còn có sự phụ trợ của tàn hồn ác niệm.
Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt!
Trong lòng Trần Hạo không khỏi thở dài.
Trước đây mấy người bị ông nội Lý Mộng hại chết, rốt cục là phải đau đớn căm tức thế nào, hiện tại sau khi âm hồn tán đi mà tàn niệm vẫn ác độc bám vào trả thù đến như thế.
Bất quá đã tìm được nguyên nhân, vậy thì dễ làm.
Trần Hạo từ trong túi vải tùy thân lấy ra một món pháp khí ngọc phật, dán vào trên mi tâm Lý Phong.
Trong sát na, ngọc phật toả ra pháp quang, xua tan âm sát khí trên người Lý Phong.
Âm sát khí tiêu trừ, biểu hiện Lý Phong trong nháy mắt giống như người bình thường hơn, chí ít thân thể run rẩy hiện tại đã không còn run nữa.
Trần Hạo không có dời mắt mà tiếp tục quan sát, sau đó phát hiện, pháp khí lại có thể điều trị bản thân khí tức của Lý Phong. Vốn là đục ngầu lại từ từ lắng đọng. Mấy lời Lý Phong tự lẩm bẩm cũng đã biến mất, nhãn thần từ trạng thái kinh hoảng hơi chút ngưng tụ lại.
- Đây là... Nơi nào?
Lý Phong đột nhiên thấp giọng nỉ non một câu.
Trần Hạo đại hỉ, liền vội vàng hỏi:
- Lý Phong ông không sao rồi, tôi là bạn của Lý Mộng, tôi muốn hỏi một chút, mẹ của Lý Mộng tên họ là gì?
- Mẹ của Lý Mộng? Tiểu Hồng, em trở về chưa? Em đang ở nơi nào?
Giọng nói Lý Phong đột nhiên biến lớn, dường như còn ẩn chứa sự kích động và khát vọng.
Trần Hạo làm sao quan tâm Lý Phong nói sảng cái gì, thừa dịp hắn thanh tỉnh hỏi thêm thông tin mới là quan trọng nhất.
- Cô ấy chưa có trở về, bất quá ông nói Tiểu Hồng họ gì, nhà ở chỗ nào, tôi nói Lý Mộng đi tìm cô ấy đến có được hay không?
Trần Hạo ân cần hướng dẫn.
- Đúng vậy, sẽ không trở lại, Tiểu Hồng sẽ không trở lại, cô ấy đã từ bỏ tôi và Tiểu Mộng, cô ấy vứt bỏ...
Lý Phong bắt đầu có chút không được bình thường, khí tức cũng bắt đầu nặng thêm, rõ ràng nhớ tới cái gì, thần trí bị kích thích.
Trần Hạo nóng nảy, trầm giọng nói:
- Ông nói cô ấy đang ở đâu, tôi sẽ bắt cô ấy đến, làm cho cô ấy vĩnh viễn không rời khỏi ông, nói mau.
Con Đường Sơn Phường... Mày là ai? Mày muốn làm gì? Bớ người ta có người muốn giết tôi, có người muốn giết tôi, bớ người ta!
Lời còn chưa dứt, Lý Phong đột nhiên bạo phát, thần tình kinh hoảng, vẻ mặt sợ hãi, cả người tựa như bạo phát lực lượng khổng lồ, làm dưới thân giường kéo bang bang thành tiếng.
Không đợi Trần Hạo kịp phản ứng, y tá ngoài cửa liền chạy vào, kéo Trần Hạo sang một bên, nhìn chằm chằm hắn nói:
- Đã nói đừng kích thích bệnh nhân, anh tại sao không nghe lời, đi đi.
Mặc kệ cho Trần Hạo giải thích, trực tiếp đẩy hắn ra phòng bệnh, sau đó y tá thuần thục lấy ra một ống tiêm, chích cho Lý Phong một mũi, mấy giây sau Lý Phong lập tức ngã xuống giường.
Trần Hạo nhìn không nói gì.
Đậu má, lời này mới nói phân nửa à, làm sao lại đột nhiên phát tác? Con đường sơn phường là có ý gì? Làm đéo gì có địa danh nào bốn chữ, chẳng lẽ Tiểu Hồng này là người ngoại quốc sao?
Thế nhưng lúc này Lý Phong đã bị tiêm thuốc, không thể tiếp tục hỏi nữa.
Trần Hạo không thể làm gì khác hơn là dưới anh mắt bốc lửa của y tá ngại ngùng rời đi.
Tuy rằng thu hoạch không nhiều lắm, thế nhưng chí ít hai tin tức này cũng xem như một con đường.
Rời khỏi bệnh viện tâm thần, Trần Hạo lấy điện thoại di động gọi cho Chu Cương.
Điện thoại vang lên hai tiếng, Chu Cương bắt máy:
- Hạo Tử, thế nào? Tra được tin tức gì không?
Trần Hạo nói:
- Tra được một chút, mẹ của Lý Mộng, Lý Phong gọi cô ấy là Tiểu Hồng, đoán chừng trong họ tên có một chữ Hồng, về phần địa chỉ, nói xong con đường sơn phường... sau đó bệnh điên Lý Phong liền phát tác, em cũng bị đuổi ra.
Chu Cương:
- ...
- Được rồi, có thể từ trong miệng người điên lấy được những tin tức này đã rất tốt rồi, ok, để anh dùng hệ thống nội bộ tra một chút, xem có thể từ những tin tức này tìm được đầu mối hay không, chú chờ anh một chút.
Nói xong Chu Cương liền cúp điện thoại.
Trần Hạo không cách nào, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi.
Mặc kệ như thế nào, hai nhiệm vụ này tuyệt đối không thể buông tha.
Vẫy tay, mèo mun nằm trong bụi cỏ bên cạnh bệnh viện liền nhảy ra ngoài, sau khi Trần Hạo ôm nó lên liền chầm chậm rời đi.
Trần Hạo còn chưa trở lại phòng thuê thì điện thoại Chu Cương đã gọi đến.
- Tìm được rồi, Con Đường là một cái huyện ở trong Thanh Châu, Sơn Phường là sơn thôn nằm trong cái huyện đó, căn cứ vào người tên Hồng tìm kiếm, Sơn Phường thôn có một người phụ nữ phù hợp, anh thông qua một người bạn học tìm được phương thức liên lạc, cậu có muốn thử liên lạc một chút hay không.
Bên trong giọng nói Chu Cương mang theo sự ngạc nhiên mừng rỡ.
Vốn cho là một cái nhiệm vụ khó khăn nhất, không nghĩ tới Trần Hạo thực sự từ trong miệng người điên kia moi ra tin tức, thông qua mạng lưới network nội bộ cảnh dụng rất nhanh định vị được, lại trở thành một cái nhiệm vụ dễ nhất, đúng là việc vui ngoài ý muốn.
Trần Hạo đại hỉ, vội vàng muốn tắt điện thoại, sau đó vội vàng gọi đến số liên lạc mà Chu Cương đưa.
Điện thoại rất nhanh gọi đi, sau đó âm thanh một người phụ nữ với khẩu âm đặc trưng của vùng Thanh Châu vang lên:
- Alô, xin chào.
Trần Hạo đè nén kích động trong lòng, mở miệng nói:
- Xin chào, xin hỏi cô có phải là Vi Tú Hồng không?
- Đúng vậy, xin hỏi cậu là ai?
- Tôi tên Trần Hạo, là một cậu bé tên Lý Mộng nhờ tôi giúp...
Bíppppp ~~
Đột nhiên điện thoại chấm dứt, vẻ mặt Trần Hạo như kiểu cái wtf gì vừa xảy ra.
Tình huống gì thế này? Mình chưa nói hết câu mà, tại sao lại cúp máy? Không lẽ mình gọi lộn số?
Không phải chứ, nếu gọi lộn số chí ít phải nhắc nhở một câu, tại sao không nói không rằng cúp máy như thế, dù có chửi lại một câu cũng là việc bình thường mà.
Có vấn đề!
Ánh mắt Trần Hạo lóe lên, vội vàng lại gọi tới.
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được ...
Trần Hạo:
- ...
MinhLâm - Lục Đạo