Chương 31: Gặp mặt
Sau khi ăn sáng qua loa, Trần Hạo lại bắt đầu một ngày mới bận rộn.
Vi Tú Hồng đã đồng ý tới gặp Lý Mộng, vậy thì phải chuẩn bị một chút.
Dù sao Lý Mộng vẫn chưa hiện thân trước mặt người khác được, như vậy cần phải chuẩn bị làm sao để Vi Tú Hồng thấy được Lý Mộng, bằng không âm dương xa cách, cái gì cũng không nhìn thấy thì ai tin có quỷ hồn tồn tại?
Muốn cho người thường thấy quỷ, giang hồ mỗi nơi đồn mỗi khác, Trần Hạo biết thì biết được vài loại.
Dùng lá liễu nhúng nước vuốt mắt, dùng nước mắt trâu bò bôi lên mắt, dùng chu sa khai thiên nhãn, còn có cái gì dùng tam vị hỏa hơ qua đầu vai, đêm mặc hắc y đốt tiền mả….
Mấy cái khó quá thì bỏ qua đi, Trần Hạo suy nghĩ một chút, chuẩn bị dùng lá liễu cùng với nước mắt trâu, đây là mẹo được lưu truyền từ thiên cổ đến nay chưa dứt đấy, lúc trước còn bán tín bán nghi, hiện tại Trần Hạo đã tuyệt đối tin tưởng.
Bất quá lá liễu dễ tìm, hiện tại là thời điểm cây liễu sum xuê, tùy ý có thể thấy được.
Nhưng nước mắt trâu đi đâu kiếm đây... trâu bò trong thành phố đều trở thành món mỳ xào bò hết rồi.
Không còn cách nào khác, Trần Hạo không thể làm gì khác hơn là đi nhờ xe xuống phía dưới nông thôn.
Hỏi han người xung quanh một phen, rốt cục Trần Hạo tìm được người nuôi trâu bò. Thế nhưng lúc Trần Hạo hỏi xin nước mắt trâu, lão hán nông gia liền há mồm muốn tiền, hơn nữa còn không rẻ, một giọt lệ một trăm tệ.
Trần Hạo thiếu chút nữa đã chửi tục.
Móa đi ăn cướp à, người ta bán một cân thịt bò còn chưa đến một trăm tệ đâu.
Bất quá lão hán lại vô cùng bình tĩnh biểu thị đây là giá thị trường, ông ta đã đã làm sinh ý nhiều năm, không thêm không bớt.
Trần Hạo kinh ngạc, hỏi một chút mới biết được, mấy năm nay chuyện ma chuyện quỷ lại hot lên, trên thành phố có nhiều muốn kiến thức một phen ma quỷ có hình dáng thế nào, mà lão hán nuôi một con trâu già 20 năm thập phần nổi danh, cho nên có không ít người trẻ tuổi tìm đến mua, hơn nữa biểu hiện rất hào phóng, ngắn ngủi mấy năm liền đem nước mắt trâu không đáng một đồng từ hơn mười hai mươi tệ đẩy lên giá trên trời một trăm tệ một giọt.
Sau khi nghe xong, Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi. Âm thầm chửi bới cái đám thanh niên liều mạng khốn kiếp kia.
Bất quá hiện tại hắn quả thật đang cần nước mắt trâu, trâu càng già càng tốt, tiền này nhất định phải tiêu.
Đau lòng bỏ ra năm trăm tệ, lão hán vô cùng vui vẻ đưa cho hắn năm giọt nước mắt, hy vọng Trần Hạo lần sau tiếp tục đến ủng hộ sinh ý.
Ủng hộ cái con khỉ, đưa đầu cho ông chém thì có, sau này đánh chết tui cũng không tới đâu.
Mang theo nước mắt trâu rời đi, Trần Hạo lại đi đến bờ sông Liễu Hà ngắt vài chiếc lá liễu, lấy một chút nước suối Thanh Khê Sơn, lúc này xem như đã chuẩn bị đủ.
Xem thời gian, đã hai giờ chiều rồi, Vi Tú Hồng còn không thấy tăm hơi đâu, không lẽ tối qua người phụ nữ này hối hận rồi?? Hi vọng không phải.
Trần Hạo lo lắng, bấm số điện thoại Vi Tú Hồng.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhấc máy, khẩu âm địa phương của Vi Tú Hồng truyền đến:
- Trần đại sư, chúng tôi sắp đến Thạch Thành rồi, anh có thể đợi chúng tôi ở sở cảnh sát Thạch Thành không?
Trần Hạo cảm thấy buồn cười.
Quả nhiên là không tin tưởng mình, địa điểm gặp mặt chọn ngay cửa vào sở cảnh sát, một khi phát hiện không đúng, mình muốn chạy cũng khó thoát.
Bất quá mình cũng không phải tên lừa đảo, gặp ở chỗ nào đều không thành vấn đề.
Sau khi đáp ứng, Trần Hạo liền gọi điện thoại cho Chu Cương, nói cho Chu Cương rằng Vi Tú Hồng tới rồi, yêu cầu gặp mặt ở trước sở cảnh sát.
Chu Cương vừa nghe lại cao hứng:
- Hạo Tử, xem ra uy tín của câu không được tốt lắm, người ta vẫn còn nghi ngờ cậu đấy.
Trần Hạo đnói:
- Mặc kệ chị ta có tin hay không, dù sao siêu độ cho Lý Mộng xong thì cũng chẳng liên quan gì nhau nữa, ừm, vì để phòng ngừa vạn nhất, Chu ca cũng tham dự một chút đi, miễn cho người ta hoài nghi.
Chu Cương thống khoái đáp ứng.
Lúc Trần Hạo đi đến cửa sở cảnh sát thì Chu Cương đã đứng ở phòng bảo vệ đợi hắn, nhìn thấy Trần Hạo đến liền vội vàng ra nghênh tiếp.
- Lúc gặp mặt có cần anh giúp thì thì chú cứ nói trước cho anh.
Chu Cương hỏi.
Trần Hạo cười nói:
- Cũng không có gì đặc biệt đâu, chỉ đảm bảo cho Vi Tú Hồng yên tâm mà thôi, để cho mấy người kia tin em không khải kẻ lừa đạo là được.
Chu Cương gật đầu:
- Cũng đúng, nếu như không phải anh tận mắt nhìn thấy, nhận được điện thoại kiểu như chú không nghi ngờ mới là lạ đó.
Trần Hạo thở dài nói:
- Cho nên đầu năm nay tu hành không dễ dàng, nếu vào thời cổ đại, em nói mình là một đại sư có đạo hạnh thì ai dám không tin chứ.
Đang nói, điện thoại vang lên.
Trần Hạo vừa nhìn vào màn hình, là Vi Tú Hồng gọi tới, vội vàng bấm trả lời.
- Trần đại sư, cậu đã tới chưa?
Trần Hạo nói:
- Tới rồi, đang đứng tại phòng bảo vệ đây, chị đang ở đâu?
- Tôi đang ở cửa vào, cậu đi ra một chút đi.
Trần Hạo nghe vậy, vội vàng ra khỏi phòng bảo vệ, sau đó liền thấy một chiếc BMW màu đen có rèm che đậu ở ven đường.
Cửa xe chiếc BMW mở ra, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi tay cầm điện thoại, vẫy vẫy tay đối với Trần Hạo.
Á đù, Vi Tú Hồng không phải người nhà quê sao? Sao giờ lại chạy cả BMW rồi?
Trần Hạo có chút kinh ngạc.
Sau đó cúp điện thoại, Trần Hạo lại thấy từ trên chiếc BMW có ba ngươi đi xuống.
Ngoại trừ Vi Tú Hồng ra, còn có hai người nam nữ trẻ tuổi chừng hai mươi.
Ba người Vi Tú Hồng đi thẳng tới bên cạnh Trần Hạo, không cố kỵ chút nào quan sát cả người hắn.
Đặc biệt là người thanh niên trẻ tuổi, xem một hồi lại tỏ ra thất vọng.
- Chị, người này là đại sư thật sao? Còn trẻ như vậy, cảm giác còn không có lớn hơn em bao nhiêu nữa, đây là tên lừa đảo sao??
Cậu thanh niên mở miệng, vẻ mặt không tin.
Biểu tình cô gái lại vô cùng bình tĩnh, trực tiếp đối với Trần Hạo nói:
- Anh chính là Trần đại sư?
Trần Hạo cười:
- Không thể giả được.
- Sự tình Liên quan tới Lý Mộng, chúng tôi từ trên mạng đã tìm hiểu được, điều này là một sự đả kích lớn đối với chị Hồng. Thế nhưng chị Hồng làm bảo mẫu ở nhà chúng tôi mấy chục năm, đối với chúng tôi cũng không khác gì người thân, cho nên hy vọng anh có trách nhiệm với việc mình làm, nếu mà dám lừa gạt chị Hồng, như vậy hậu quả thế nào thì trong lòng anh tự hiểu lấy.
Đây là đang uy hiếp mình sao? Không có cách nào khác, ai bảo mình còn trẻ như thế chứ, vì nhiệm vụ, nhịn.
Trần Hạo gật đầu nói:
- Thật hay giả, gặp được liền biết, à, hai vị, vì bảo đảm tôi không phải lừa đảo nên tôi có mời đội trưởng Chu của sở cảnh sát Thạch Thành đi theo, nếu mà các vị không tin thì có thể vào sở cảnh sát hỏi.
Ồ!
Hai chị em trẻ tuổi kia kinh ngạc một phen.
Làm chuyện này còn có thể dẫn cảnh sát đi theo? Chẳng lẽ thật sự không phải tên lừa đảo sao?
Lúc này Chu Cương biết mình nên ra mặt rồi, hắn đi lên trước vài bước, cười nói:
- Tôi là đội trưởng hình cảnh Chu Cương của sở cảnh sát Thạch Thành, nếu hai vị còn lo lắng, tôi có thể đứng ra đám bảo cho Trần Hạo, nếu xảy ra việc gì thì tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.
- Chu Cương, cảnh giới thần thám, thần hộ mệnh Thạch Thành! Em đã từng nghe nói qua, một người bạn học của em vô cùng sùng bái anh nên quyết tâm thi vào trường cảnh sát đấy.
Người thanh niên trẻ tuổi kinh ngạc mở miệng nói, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Chu Cương.
Chu Cương nói:
- Quá khen rồi, tôi chỉ là một cảnh sát nhân dân, thần hộ mệnh gì gì đó quả thật không gánh nổi.
Bất quá Chu Cương đã nói như vậy, vậy nói rõ đây không phải là âm mưu gì. Dù sao một người cảnh sát danh tiếng sẽ không vì chút tiền mà hủy đi tiền đồ của mình.
Cô giá ngạc nhiên nhìn thoáng qua Trần Hạo, lúc này mới tiếp tục nói:
- Được rồi, Trần đại sư, chúng ta cần phải làm gì?
Trần Hạo nói:
- Cái gì cũng không cần làm, chúng ta bây giờ đi đến nhà Lý Mộng, chờ đến buổi tối, để cho mẹ con họ gặp mặt, chấm dứt chấp niệm của Lý Mộng, để cho nó có thể chuyển thế đầu thai, đến lúc đó là xong rồi, yên tâm, quá trình không phức tạp, cũng sẽ không để cho các người bỏ tiền.
MinhLâm - Lục Đạo