Chương 32: Mẹ con gặp lại
Chạng vạng tối, Lý gia thôn.
Lúc này bóng đêm đã phủ xuống, trời đất tối đen như mực.
Hai chiếc xe đậu ở ven đường bên ngoài thôn, Trần Hạo ôm mèo mun vẻ mặt hằm hằm, Chu Cương còn có ba người Vi Tú Hồng xuống xe, tò mò quan sát bốn phía.
Có cảnh sát đi theo, lo lắng ba người Vi Tú Hồng liền biến mất, hiện tại càng nhiều hơn chính là sự chờ mong, hiếu kỳ, còn có một chút... sợ hãi.
Dù sao cũng là đi gặp ma đó, cho dù là con trai của chị Hồng thì vẫn là quỷ mà.
Trần Hạo dẫn đường, đoàn người đi thẳng tới bờ sông Liễu Hà, nơi Lý Mộng bị chết đuối.
Bên dưới sông có ba chỗ âm khí bắt mắt, Trần Hạo cũng không nói nhảm, trực tiếp gọi Lý Mộng ra.
Chỉ thấy hai luồng âm khí từ dưới nước bay ra, sau đó rơi vào trước mặt Trần Hạo, hiển hóa âm thân, chính là Triệu Nguyên và Lý Mộng.
Nhìn thấy Trần Hạo dẫn người đến, hai quỷ đều rất mong đợi nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo vẻ mặt xin lỗi nói:
- Triệu Nguyên, thật ngại quá, chuyện của anh qua lâu lắm rồi, bây giờ vẫn chưa có tin tức, tôi chỉ tìm được mẹ của Lý Mộng.
Triệu Nguyên có chút thất vọng, nhưng vẫn cười cười. Dù sao Trần Hạo có thể giúp Lý Mộng tìm được người nhà, như vậy cũng có thể giúp hắn, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mà Lý Mộng thì đã vô cùng mừng rỡ, giống như vui đến phát điên, ánh mắt cực nóng nhìn về phía Vi Tú Hồng.
Trong này, người lớn tuổi nhất chính là cô ấy, hơn nữa nhìn kỹ, có thể phát hiện, Lý Mộng cùng Vi Tú Hồng vẫn có vài chỗ giống nhau, hiển nhiên tướng mạo Lý Mộng giống với mẹ mình.
- Mẹ! Mẹ!
Nước mắt Lý Mộng chảy xuống, nhưng tất cả đều do âm khí biến thành, thoáng cái đã biến mất.
Vào lúc nó kích động nhào đến, cả người nó đều đi xuyên qua người Vi Tú Hồng, nó nhất thời sửng sốt.
Trần Hạo vội vàng nói:
- Lý Mộng, cậu bây giờ là âm thân, hơn nữa tích lũy không đủ, không có cách nào tiếp xúc với người sống được, hơn nữa cũng không nên tùy ý đi qua thân thể người, việc này sẽ ảnh hưởng không tốt với thân thể mẹ cậu.
Lý Mộng nhất thời không dám lộn xộn, trơ mắt nhìn Trần Hạo. Bởi vì mẹ nó cũng không thể nào nhìn thấy nó được, hai mắt nó đỏ bừng, vẻ mặt sốt ruột.
Trần Hạo cười nói:
- Yên tâm, tôi có chuẩn bị đồ đạc rồi, có thể để cho mẹ cậu nhìn thấy cậu.
Nói xong, Trần Hạo lấy ra cành liễu, nước suối và nước mắt trâu.
Nhìn cành liễu một chút, Trần Hạo thở dài.
Quả nhiên chuẩn bị hai thứ là chính xác, lúc này cành liễu khô, phía trên lá liễu, thanh linh khí đã tán đi, ngay cả nước suối cũng mất đi linh tính, hiển nhiên đã vô dụng rồi.
Cũng may nước mắt trâu không thành vấn đề, tiền này không có lãng phí.
Lấy ra nước mắt trâu, Trần Hạo nhìn Vi Tú Hồng nói:
- Đại tỷ, chị nhắm mắt lại, tôi bôi nước mắt trâu lên cho chị, như thế chị có thể nhìn thấy được con trai mình.
Vi Tú Hồng sớm chờ đến sốt ruột, nghe vậy vội vàng đưa đầu qua, nhắm mắt lại.
Trần Hạo dùng ngón tay điểm một chút nước mắt trâu, tại mí mắt Vi Tú Hồng bôi qua một chút, sau đó để cho Vi Tú Hồng mở mắt ra.
Nháy mắt một cái, Vi Tú Hồng nhất thời phát hiện hiện trường có thêm hai người.
Hai người này một lớn một nhỏ, cả người đều ướt hẹp, sắc mặt ảm đạm trắng bệch.
Đầu tiên là bị dọa hoảng sợ, sau đó Vi Tú Hồng nhìn Lý Mộng, ánh mắt liền không dời ra.
Mẹ với con đều có huyết mạch tương liên, thiên nhiên ràng buộc, vừa nhìn liền khiến cho Vi Tú Hồng sinh ra cảm giác thân cận.
Đây là, con của mình!
- Tiểu Mộng, con là Tiểu Mộng!
Thanh âm Vi Tú Hồng run rẩy hỏi.
Lý Mộng nhất thời nước mắt chảy càng thêm nhiều, lẩm bẩm nói:
- Mẹ, con rốt cục nhìn thấy mẹ rồi, ô ô ô, mẹ.
Tiểu Mộng!
Lúc này Vi Tú Hồng nhịn không được nữa, nước mắt lăn dài trên đôi má, cô cố gắng tiến tới ôm đưa con của mình vào lòng, nhưng vừa ôm lấy liền không thể.
Trần Hạo cười khổ giải thích:
- Đại tỷ, âm dương cách biệt, chị chỉ có thể nhìn, không đụng vào được.
- Làm sao có thể, làm sao có thể, con của tôi, con trai mệnh khổ của tôi, mẹ có lỗi với con, mẹ có lỗi với con!
Vi Tú Hồng tiếng nói nức nở, cõi lòng đầy bi thống.
Lý Mộng ô ô thành tiếng, chỉ là nhìn mẹ mình, nói không nên lời.
Hơn mười năm chờ đợi, rốt cục đã gặp được, giờ phút này lại chỉ có thể nhìn nhau,
không có khả năng tiếp xúc, gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời, chuyện khổ thế gian, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Tình huống bên này thoạt nhìn có chút quỷ dị, dù sao một người một quỷ giao lưu, thật giống như một người điên đang lẩm bẩm, hai chị em trẻ tuổi kia nhìn cũng không biết nói gì.
- Đại sư, có thể thi pháp cho chúng tôi một chút được không, chúng tôi muốn gặp Lý Mộng một lần.
Cô gái trẻ tuổi mở miệng hỏi.
Nước mắt trâu còn nhiều, nếu như không dùng nữa thì sẽ lãng phí, Trần Hạo cũng không keo kiệt, gật đầu nói:
- Có thể, hai người nhắm mắt lại.
Nói xong, Trần Hạo bôi nước mắt trâu lên cho hai chị em kia, còn có Chu Cương, nhất thời, tất cả mọi người thấy được hai quỷ hồn.
Chu Cương còn tốt, dù sao từng thấy qua Triệu Nguyên, đối với quỷ vật đã có nhận thức.
Mà hai chị em kia lại là lần đầu tiên nhìn thấy, thân hình ẩm ướt cùng với sắc mặt trắng bệch của hai quỷ thực sự dọa hai người muốn đứng tim, trong lòng đối với quỷ vật không còn chút nghi ngờ nào nữa.
- Đây là Lý Mộng sao? Thật đáng thương, mới mười ba tuổi vậy mà.
Người thanh niêm chậm rãi thu hồi vẻ mặt sợ hãi, trong mắt hiện lên vẻ thương hại. Chị Hồng đối với bọn họ chính là thân nhân, mười mấy năm qua, thời gian ở chung với nhau còn nhiều hơn so với người nhà của họ, hai người cũng giống như là con của chị Hồng vậy.
Mà con của chị Hồng đã ra đi như thế này, thực sự là làm người ta thổn thức.
Bất quá thời gian chưa đến mười lăm phút, đột nhiên Vi Tú Hồng hoảng sợ phát hiện mình không còn nhìn thấy được Lý Mộng, vội vàng nói:
- Đại sư, con của tôi đâu, tại sao không thấy được nữa? Đại sư, Tiểu Mộng làm sao vậy?
Sau đó, ba người Chu Cương cũng phát hiện mình cũng không còn thấy được hai quỷ hồn kia nữa.
Trần Hạo nhìn Triệu Nguyên và Lý Mộng vẫn còn đứng đấy, nhất thời hiểu rõ.
Cho dù là nước mắt trâu thì hiệu quả vẫn hơi yếu, có thời gian hạn chế. Không giống Âm Dương Nhãn của hắn toàn bộ mở 24/7, không có hạn chế nào. Đây là là sự khác biệt giữa thần thông và các biện pháp bình thường khác.
Trần Hạo giải thích:
- Đại tỷ, thời gian thi pháp cho mọi người có hạn chế, ài, nước mắt trâu còn một chút, hai người tranh thủ thời gian trò chuyện đi, sau đó Lý Mộng cần phải đi rồi, dù sao người và quỷ khác biệt, không thể nào ở chung được, hi vọng đại tỷ hiểu.
Vi Tú Hồng bi thương gật đầu nói:
- Đa tạ đại sư, tôi đã biết.
Sau đó Trần Hạo lần nữa bôi nước mắt trâu lên cho Vi Tú Hồng, sau đó nhìn Chu Cương và hai chị em nói:
- Chúng ta cho mẹ con họ một chút thời gian nói chuyện đi.
Sau khi đi ra mấy chục mét, nhìn một người một quỷ bên kia, lặng lẽ tâm sự, tâm tình người bên này có chút trầm trọng.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, hơn mười năm tưởng niệm, quay đầu lại chỉ thấy hồn ma của con mình, điều này cũng làm cho người nửa đời bình an chưa từng trải qua thâm trầm cảm nhận được loại khó chịu và thống khổ này.
Một lúc lâu sau, Vi Tú Hồng mang theo Lý Mộng đi tới bên cạnh mọi người.
Vi Tú Hồng giới thiệu cho Lý Mộng hai chị em trẻ tuổi, Lý Mộng cảm kích nói:
- Cám ơn anh chị đã chăm sóc mẹ của em khi em không có ở bên cạnh mẹ, cám ơn hai người.
Cô gái trẻ tuổi cười nói:
- Tiểu Mộng, rất xin lỗi mấy năm nay bọn chị không biết tin tức của em, hiện tại biết đến cũng đã muộn, bất quá em có thể yên tâm, chị Hồng chiếu cố chị cùng em trai hơn mười năm, đối với bọn chị thì chị Hồng giống như người nhà vậy, sau này, bọn chị sẽ thay em chăm sóc tốt cho chị Hồng, không để cho chị ấy chịu một chút ủy khuất nào.
Lý Mộng vui vẻ nói:
- Cảm ơn chị, mẹ có mọi người chiếu cố, em cũng yên lòng rồi.
Ding: Nhiệm vụ di nguyện hoàn thành, ban thưởng Thiên Cương Bộ.
Theo thanh âm vang lên, trong đầu Trần Hạo đột nhiên hiện lên một số tin tức.
Đã có kinh nghiệm trải qua một lần, biểu hiện Trần Hạo rất bình tĩnh, yên lặng tiếp nhận.
MinhLâm - Lục Đạo