Chương 43: Nhị tử nhất sinh
- Trần đại sư, lá gan con mèo của cậu cũng không nhỏ đâu.
Long đại sư yếu ớt mở miệng, dưới mặt nạ phòng độc không thể nào nhìn thấy biểu tình của hắn lúc này.
Trần Hạo cười khổ nói:
- Long đại sư, con mèo của tôi mới đến không được bao lâu, còn đang trong quá trình huấn luyện, dã tính chưa mất, vốn muốn để ở ngoài nhưng nó không chịu đòi đi theo, việc này, không có ảnh hưởng gì chứ?
Long đại sư nói:
- Ảnh hưởng thì không nhất định, bất quá con mèo này của cậu thật không đơn giản, xem ra là bị thứ gì đó ở bên trong dẫn dụ, đáng tiếc, nơi này còn có một con hung vật đang ẩn núp, một con mèo yêu nhỏ lại dám làm loạn, nếu như xảy ra chuyện, Trần đại sư cũng đừng thương tâm.
Nghe khẩu khí của hắn dường như có chút hả hê.
Chỉ là một con mèo yêu nhỏ, nhưng dù sao cũng là yêu, so với người tu hành còn hiếm thấy hơn, trong miệng hắn tuy nhẹ nhàng nhưng nội tâm lại hâm mộ không thôi, thấy Trần Hạo bị mất đi thì trong lòng lão thầm vui sướng.
Trần Hạo vẻ mặt không nói gì, âm thầm suy nghĩ, bên trong mộ huyệt rốt cục là có thứ tố gì, ngay cả Long đại sư đều phải sợ hãi, mà Tiểu Hắc lại dám mạo hiểm xông vào?
Ong ong!
Đột nhiên, vô số bóng đèn được thắp sáng, hoàn toàn đem bóng tối xung quanh xua tan hết, lộ ra diện mạo bên trong. Chính là Tiết Xông dẫn người tiến đến, bắt đầu mắc đèn điện.
Hé mắt, Trần Hạo cũng không kịp quan tâm đến mèo mun, đánh giá xung quanh.
Đây là một lối đi, chiều dài hơn mười mét, rộng bất quá chỉ ba bốn mét, bốn phía dùng gạch đá dựng lên, bởi vì xung quanh có nước cho nên trên mặt tường khắp nơi đều là rêu, trên mặt đất cũng ướt nhẹp, còn có một vài phiến đá vụn, thoạt nhìn giống như một địa đạo bỏ phế mấy trăm năm.
Tỉ mỉ quan sát, Trần Hạo phát hiện rêu xanh trên vách tường khác với rêu xanh ngoài tự nhiên, nó có màu xanh đen, hiển nhiên do Âm Sát quanh năm ảnh hưởng nên xảy ra dị biến, trở thành một loài hoàn toàn mới
- Mọi người cẩn thận, nghìn vạn lần đừng đụng vào bất kỳ vật gì ở nơi này.
Long đại sư nhắc nhở một câu.
Kỳ thực không cần hắn nói, đám người Tiết Xông trên cơ bản đều mặc đồ bảo hộ kín người, cứ như đồ phi hành gia mặc, làm việc gì đều vô cùng dè dặt, sợ bị bị nhiễm vi khuẩn nơi đây.
- Trần đại sư, chúng ta tiếp tục đi thôi, đây là Long Môn Quan, từ nơi này đi vào chính là ngoại cung, tình hình chung là ngoại cung đều có thể bố trí bộ một số cạm bẫy, à, nói không chừng con mèo mun kia của cậu đã giúp chúng ta loại bỏ đám cạm bẫy kia rồi.
Giọng nói Long đại sư có ý tứ hàm xúc không rõ.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái.
Thằng già khốn kiếp, tui đối với ông đã là đủ tôn kính, con mẹ nó ăn nói độc mồm độc miệng như thế? Lại cứ trù ẻo bé mập của tui, mé nó, mèo của tui ăn cơm hay uống nước nhà ông à, sao cứ hở cái là trù nó thế?
Trong lòng oán thầm, hảo cảm của Trần Hạo đối với Long đại sư đã hoàn toàn bốc hơi sạch sẽ không còn lại chút gì.
Mặc dù Tiểu Hắc ăn hàng liên tục làm hắn ngứa mắt, nhưng dù gì đó cũng là mèo của hắn, hắn có thể nói, nhưng người khác thì không thể.
Sau đó hai người tiếp tục đi, đi tới cuối con đường.
Quả nhiên đến nơi này, phía trước liền trở nên rộng hẳn ra, mơ hồ có thể thấy được một cái cung điện xuất hiện.
Trong lòng Trần Hạo sợ hãi than, khoa học kỹ thuật vào thời cổ đại không có phát triển như ngày nay, cổ nhân cư nhiên lại có thể dưới đất xây nên công trình lớn như vậy, loại trí tuệ và năng lực này khiến người khác khâm phục không thôi.
Long đại sư nhìn xung quanh một vòng, mở miệng nói:
- Quy mô còn không đến trăm trượng, xem ra Long Huyệt khác thường, phương thức kiến tạo huyệt mộ cũng thay đổi theo, như vậy thì phiền toái rồi, mộ huyệt biến động, long tẩm liền khó tìm.
Trần Hạo nói:
- Cứ từ từ tìm, đi ra ngoại cung rồi nói, ông xem mấy cái cơ quan cạm bẫy cũng không bị kích hoạt, có phải là bị rỉ sét hư rồi không, chẳng lẽ lâu năm không được bảo trì nên đã bị phế?
Long đại sư hừ lạnh nói:
- Trừ phi mộ huyệt bị hủy, bằng không bộ phận cơ quan sẽ không mất đi hiệu lực, ừm, trước hết để cho Tiết tổng kéo đèn đến, quan sát rõ một chút.
Không bao lâu, Tiết Xông liền dẫn người kéo dây điện đến, nhấc lên hai trụ đèn.
Nhất thời, ngoại cung to lớn trở nên sáng sủa hơn.
Vừa nhìn xung quanh liền khiến cho đám người kinh ngạc một phen.
Đây là một cái cung điện, hơn mười cây đại trụ to lớn sừng sững như chống cả bầu trời, chống đỡ cả một mảng lớn không gian dưới đất.
Ở giữa có một cái lối đi bạch ngọc nối thẳng đến đại môn cung điện. Bên trái là một cái ao, bên trong ao còn có trồng hoa sen, bên trên cái ao còn có một cây cầu uốn lượng.
Bên phải là một cái quảng trường lớn, trên quảng trường bày ra hai hàng binh khí, còn có mười mấy người đứng thẳng hai bên.
Chòi má đợi xíu, mười mấy... người!!!!
Nhất thời, mấy người chỉ cảm thấy một cổ hơi lạnh từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, thiếu chút nữa bị dọa đến đái ra quần.
- Long, Long đại sư, bên…bên kia có người.
Tiết Xông kinh khủng kêu to, hai chân như nhũn ra.
Long đại sư tức giận:
- Thấy rồi, cũng không phải người sống, sợ cái gì.
Không phải là người sống?
Tiết xông ngẩn ra, nhìn kỹ lại.
Quả nhiên, những người này thân mặc khôi giáp, cầm trường thương trong tay, vẫn duy trì động tác ngẩng đầu ưỡn ngực, không nhúc nhích. Nếu quả thật là người sống, lúc này phải có phản ứng mới đúng.
Đây là chỉ là tượng binh mã.
Thở dài một hơi, Tiết Xông có chút lúng túng nhìn Bạch Như không có một chút động tĩnh gì, khuông mặt dưới mặt nạ phòng độc nhất thời đỏ như đít khỉ.
Chỉ là Tiết Xông không nhìn thấy, lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Như cũng trắng bệch, thân thể lạnh run. Chỉ là mọi sự chú ý của cô ấy đều đặt lên trên người Trần Hạo, vẫn chờ cơ hội trở mình mà hắn nói, sau khi phản ứng lại liền nghe Long đại sư nói không phải người sống, lúc này mới không có chấn kinh.
Cho dù là Trần Hạo cũng bị hù toát mồ hôi.
Mé, tượng người xuất hiện quá bất ngờ, thiếu chút nữa làm mình mất đi phong thái đại sư rồi.
- Trần đại sư, trước mặt có ba con đường, đây chính là cơ quan cạm bẫy ta biết dựa vào ghi chép trong sư môn bí điển, ngoại cung Long Huyệt, nhị tử nhất sinh, cậu nói đi bên nào mới an toàn đây?
Đột nhiên, long đại sư mở miệng hỏi.
Trần Hạo sửng sốt, nhìn kỹ lại.
Trước mắt đúng thật sự là có ba con đường.
Một cái cầu bắt qua ao nước, ở giữa là con đường bạch ngọc, cái còn lại chính là quảng trường kia.
Trần Hạo cũng không dám nói mò, dò hỏi:
- Long đại sư, sư môn bí điển của ngài không có ghi lại con đường nào đi an toàn sao?
Long đại sư nói:
- Cái này không có, bí điển ghi chép nói, Long Huyệt là nơi khí mạch đại địa tụ hội, không thể chận tuyệt, cho nên mới chỉ bố trí hai đường tử như thế, mà bố trí thế nào thì chỉ có người xây mộ biết, không có bản vẽ, cũng chỉ có thể nhắm mắt xông vào.
Xông vào?
Cần Lời Giải Thích.
Huynh đệ đến đây đầu tiên là vì mở rộng kiến thức, tích lũy kinh nghiệm, thứ hai là để kiếm tiền.
Rõ ràng tỷ lệ chỉ có một phần ba, như thế này có khác đéo gì đi tự sát đâu? Ca éo care nữa, cùng lắm thì tiền này không lấy, để xem thằng nào chết.
- Xông vào hình như không ổn, quá nguy hiểm.
Trần Hạo lắc đầu cự tuyệt.
Long đại sư cười nói:
- Trần đại sư sợ à?
Trần Hạo bĩu môi, nói rất hay, ông thì không sợ chắc.
- Không phải vấn đề sợ hay không, mà nếu như trong đây có cơ quan thì nên tìm người chuyên nghiệp đến giả quyết mới đúng, xông vào quá không có lý trí.
Trần Hạo phản bác.
Long đại sư nói:
- Không còn thời gian, nếu muốn tìm chuyên gia đến giải quyết thì không phải chỉ mất một hai ngày, chậm trễ sinh biến, nếu như để cho hung vật thức tỉnh thì đó là phiền toái lớn rồi. Như vậy đi, tôi và Trần đại sư mỗi người chọn một đường xông vào, cậu thấy thế nào?
Trần Hạo rất muốn cự tuyệt. Chỉ là lời này, thế nào cũng khó nói ra khỏi miệng.
Trầm ngâm chốc lát, Trần Hạo cắn răng một cái, gật đầu nói:
- Được, Long đại sư, ông chọn cái nào?