Chương 63: Nhập môn và gà trống
Sáng sớm, tia nắng rực rỡ, vạn dặm không mây.
Cư xá Lãm Nguyệt, bên trong thư phòng.
Trần Hạo thả bút lông trong tay ra, vặn vẹo uốn éo cổ tay có chút mỏi, hài lòng cười.
Ở trước mặt hắn, một đồ án phù chú được vẽ lên mặt giấy.
Đây là một tấm trừ tà phù, có thể xua tan tà khí, âm khí, yêu khí, thất cả những ảnh hưởng tiêu cực. Đối với quỷ vật cũng có lực sát thương nhất định, là một loại phù chú phi thường thực dụng.
Mà đây chính là kết quả cố gắng một tuần lễ của Trần Hạo, hắn hoàn thành toàn bộ cơ sở huấn luyện, thành công vẽ ra phù chú hoàn chỉnh.
Hiện tại có thể nói, vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu chu sa và linh huyết.
Trong lòng đắc ý, Trần Hạo liếc qua trong phòng khách, mèo mun đã hoàn toàn bỏ qua chiếc giường cho mèo, cả ngày ghé vào bên trên tảng đá xanh. Nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Chính mắt thấy mèo mun bá khí vô song ăn quỷ, Trần Hạo hung hăng bị kích thích một cái, quyết tâm tu luyện càng mạnh mẽ hơn.
Ca đây sau lưng có hệ thống đại lão ủng hộ, không lý nào ngay cả một con mèo cũng không bằng?
Lúc ấy Trần Hạo liền giảm bớt thời gian ngủ, tăng thêm mấy giờ tu luyện.
Thời gian không phụ người hữu tâm, cho đến ngày hôm nay, Trần Hạo rốt cục bước vào cánh cửa phù chú.
Cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chăm chú, mèo mun đang nằm hưởng thụ âm sát khí tẩm bổ, ngẩng đầu nhìn về phía thư phòng, cùng Trần Hạo tiếp xúc ánh mắt.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ, ánh mắt Trần Hạo hung ác.
Hiện tại coi như mày lợi hại, nhưng mà tiềm lực của ca lớn, sau này sẽ cho mày biết, mày chỉ là trợ thủ mà thôi, ca mới là chủ nhân.
Mèo mun khinh thường hất đầu sang một bên.
Nhân loại ngu xuẩn, về sau bổn mèo mang ông đi lăn lộn, ông cứ thành thành thật thật làm ô-sin cho tui đi.
Trần Hạo lập tức trừng trắng mắt.
Tiểu tử này, càng ngày càng khoa trương.
Nói đến, tâm tình Trần Hạo cũng phức tạp.
Vừa mới bắt đầu tiểu tử này không có chỗ để dùng, mình còn trách nó ăn nó rửng mỡ, quá phí tiền.
Được rồi, hiện tại mèo mun trở mình, lập tức vượt qua hắn, tâm tình Trần Hạo quả thật ngũ vị tạp phần, luôn cảm giác lực lượng chủ nhân mình vẫn không đủ.
Được rồi, nhất định phải vùng lên, phải trở nên ngưu bức nhất mới được.
Chờ xem, nhìn ca khổ tu một phen, lại rời núi lần nữa, pháp khí hộ thân, phù chú mở đường, mày cứ đi bên cạnh phụ trách hò hét trợ uy cho ca đi.
Phù chú nhập môn, cần chuẩn bị một chút.
Chu sa dễ nói, nhưng linh huyết lại không dễ tìm.
Cái gọi là linh huyết, chính là máu của động vật có linh tính.
Như chó mực, gà trống mào tím... mèo mun!!!
Mấy động vật này đều có linh tính hơn so với đồng loại của nó, có thể chống chọi với tà khí cường đại, có thể chấn tà linh, tỉ như... mèo mun.
Trần Hạo trước mắt chỉ có thể vẽ ra Trừ Tà Phù, như vậy thì cần phối hợp với máu chó đen, máu của gà trống mào tím!
Chó đen... Được rồi, đầu năm nay nhân sĩ yêu cẩu quá nhiều, không thể trêu vào, vậy liền lựa chọn máu gà trống.
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo liền cầm điện thoại lên gọi cho Vương Chấn.
Vài tiếng tít tít kết nối vang lên, Trần Hạo liền nghe thấy một trận thanh âm cổ quái, giống như tiếng rên rỉ, lại hình như thống khổ, làm cho biểu lộ Trần Hạo trở nên cổ quái vô cùng.
- Đừng làm rộn bảo bối à, anh nhận điện thoại đã.
- Ai nha, thời điểm then chốt mà, là ai chán ghét như vậy.
Một trận thanh âm hì hì tác tác bên trong truyền ra, âm thanh Vương Chấn truyền đến:
- Alô? Ai vậy.
- Là em.
Trần Hạo tức giận trả lời, ngữ khí có chút tức giận, cũng có chút hâm mộ.
Mẹ kiếp, những tên công tử ca có tiền này, thiếu niên không biết tiết chế một chút, đến già xem ông rơi lệ như thế nào.
- Đại sư? Ha ha, ngài làm sao gọi điện thoại cho tôi, đừng làm rộn, anh đang có chính sự.
Một câu sau là Vương Chấn nói với người khác.
Trần Hạo lười nói nhãm với con hàng đang sinh hoạt đồi trụy này, nói thẳng:
- Có vấn đề tìm anh hỗ trợ, có thời gian hay không?
- Có, nhất định phải có, đại sư ngài nói đi, có chuyện gì, chỉ cần không phải phạm pháp, xông pha khói lửa, tuyệt không chối từ.
Vương Chấn ngạc nhiên trả lời.
Trần Hạo nói:
- Em cần một ít chu sa sau khi chiết xuất, một chút giấy vàng tinh phẩm, còn có một con gà, à, gà này là gà thật nha, hơn nữa còn là gà trống có mào màu tím, anh đừng lý giải sai lệch.
- Ha ha ha, đại sư yên tâm đi, đây đều là việc nhỏ, cho tôi 1 giờ, cam đoan sẽ mang đến cho cậu.
Vương Chấn hăng hái, loại việc nhỏ đơn giản này đều làm không được, vậy hắn cũng không cần kết giao với đại đại sư nữa, tìm chỗ mát mẻ nào đó rồi ngủ đi.
Chờ cúp điện thoại, Vương Chấn liền bắt đầu tìm quần.
Một cô gái không mặc đồ nằm mềm oặt trên giường, da thịt trắng nõn, mặt trái xoan, mày liễu mỹ mạo, bọc lấy chăn mền, một mặt u oán nói:
- Chấn ca, là ai mà có mặt mũi lớn như vậy, một cú điện thoại liền khiến anh làm chân chạy cho người ta.
Vương Chấn một bên mặc quần áo một bên cười nói:
- Bảo bối, đây chính là cao nhân, người bình thường muốn nịnh bợ đều không có cơ hội đâu, anh cũng đang một mực tìm cơ hội, không nghĩ tới cơ hội chủ động tìm tới cửa, ha ha, phải tận dụng thời cơ, hôm nay không thể ở bên cạnh em được, bữa sau sẽ đi shopping với em, em muốn mua gì cũng được.
Cô gái không có bởi vì được đi mua sắm mà vui vẻ, lại có chút ngạc nhiên hỏi:
- Cao nhân? Là cao nhân gì?
Vương Chấn dừng một chút, trả lời:
- Anh đã đáp ứng không thể tùy tiện lộ ra, em cũng đừng hỏi, tóm lại giao hảo với người này, đối với anh chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu nào. Được rồi, anh đi đây, ngày mai lại đến tìm em.
Nói xong, Vương Chấn cũng nhanh bước rời đi, đồng thời cầm điện thoại di động lên, bắt đầu gọi điện thoại.
Nói là một giờ, trên thực tế là gần ba giờ sau, Vương Chấn mới một tay cầm gà trống, một tay cầm lấy một cái túi đi tới chỗ Trần Hạo.
- Trần đại sư, cậu nhìn xem, đây có phải là thứ cậu muốn hay không?
Vương Chấn giống như tranh công đem gà trống và cái túi để lên bàn.
Trần Hạo kiểm tra một chút, hài lòng gật đầu.
Con gà này hình thể to béo, mào gà trên đỉnh đầu màu tím, nhìn số tuổi không nhỏ. Giấy vàng tinh tế tỉ mỉ, chất lượng thượng thừa, chu sa cũng là hàng cao cấp, ngón tay chạm đến, trên đó mang theo từng tia ấm áp.
- Đồ vật không tệ, làm phiền anh rồi.
Trần Hạo nói lời cảm tạ.
Vương Chấn vội vàng nói:
- Một chút chuyện nhỏ mà thôi, đại sư tuyệt đối đừng cảm ơn. Lại nói, tôi mất cả nửa ngày mới tìm được con gà trống này, thật là ngại quá.
Trần Hạo im lặng.
Ông cho rằng con gà này rất phổ biến à? Tui vốn tưởng là người như ông cũng phải mất đến vài ngày mới tìm được, không ngờ mới mấy giờ ông đã tìm ra, coi như ông lợi hại.
Nhìn Vương Chấn thật giống như là có chút dáng vẻ nhụt chí, Trần Hạo giải thích nói:
- Anh cũng đừng để ở trong lòng, có thể nhanh như vậy tìm được một con, em đã thật bất ngờ rồi, cái gọi là hai mươi tám chu thiên, bình minh gáy lớn, mão nhật tinh quan, vị Thần Quân tinh tú này, trong truyền thuyết chính là loại tử quan gà trống này đắc đạo. Bởi vậy tử quan gà trống không chỉ có linh tính, huyết khí chí dương, thời điểm sáng sớm mỗi ngày gáy minh cũng có thể hấp thu một sợi tử khí đông lai, dần đà, cái mào gà này biến thành màu tím, có thể khắc âm tà. Tại bên trong bầy gà, loại gà trống mào tím này cũng là vạn con có một, thập phần hiếm thấy.
Vương Chấn giật mình, chợt gật đầu nói:
- Nguyên lai là như thế, anh đã nói mà, anh nhờ bạn bè tìm mấy cái trại nuôi gà đều không tìm được, vẫn một người anh em cũ lúc trước du ngoạn dưới quê đi qua một thôn làng, nơi đó có một gia đình nuôi một con như thế, lúc này mới có thể dùng giá cao mua về.
Trần Hạo cười nói:
- Vậy vận khí của em không tồi rồi, con gà này không tệ, ân tình này em nhớ kỹ, sau này có chuyện gì đều có thể tìm em.
Vương Chấn lập tức cao hứng bừng bừng, kích động không thôi, có lời này, phen này cố gắng không uổng công.
- Đại sư nói quá lời, vậy cậu tiếp tục làm việc đi, anh không quấy rầy nữa, nếu có gì cần cứ việc phân phó anh.
MinhLâm - Lục Đạo