Chương 75: Nhiệm vụ đơn giản đến đau lòng
- Việc này, ông cố à, cái di nguyện này của người không dễ làm đâu.
Trần Hạo lúng túng mở miệng.
Trần lão gia ngược lại rất bình tĩnh:
- Đây chính là di nguyện của tao, nguyện vọng không thành, chết không siêu sinh.
Trần Hạo im lặng.
Di nguyện không giải được, người muốn siêu sinh con cũng có làm được đâu.
Đáng tiếc một cái nhiệm vụ đạo hạnh tốt như vậy, thấy được nhưng lại không ăn được!
- Được rồi, mày cũng đừng lo lắng cho ông, vinh hoa nửa đời, sau khi chết còn có thể thấy được con cháu quật khởi, cho dù hồn phi phách tán ông cũng không có gì tiếc nuối.
Trần lão gia cười ha hả, trấn an ngược lại Trần Hạo.
Trần Hạo lắc đầu. Sau đó nói:
- Ông cố, như vậy đi, con trở về làm cho người một cái linh vị, cũng coi như có một cái chỗ an thân, không cần phải ở đông ở tây như thế này nữa, chờ sau này còn tìm được biện pháp tốt hơn rồi con sẽ nói cho người.
Trần lão gia không có vấn đề nói:
- Được, ông nghe theo mày.
Trần Hạo lúc này mới cười cười.
Cho dù không phải là vì làm nhiệm vụ, hắn cũng không thể nào trơ mắt nhìn tổ tông mình hồn phi phách tán, nếu không quả thật trở thành đứa con cháu bất hiếu rồi.
Bất quá không thể hoàn thành di nguyện của ông cố cũng là một chuyện không tệ.
Làm quỷ nhiều năm như vậy, ông cố đối với thế hệ Thông Khẩu Trấn này tuyệt đối là người hiểu rõ nhất.
Lúc này Trần Hạo tiếp tục hỏi:
- Ông cố à, ông biết ở trong Thông Khẩu Trấn này còn có nơi nào xuất hiện quỷ nữa hay không? Ừm, mặc kệ là lão quỷ hay là quỷ mới con đều cần, bởi vì trợ giúp quỷ vật vào luân hồi chính là mục tiêu tu hành của con.
Trần lão gia có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua Trần Hạo, hắn mặc dù biết một vài thứ, nhưng lại không biết kỹ càng, tỉ như cái môn đạo tu hành này hắn liền không hiểu.
Nghĩ nghĩ, Trần lão gia mở miệng nói:
- Những năm này, quỷ ông gặp được không ít, bất quá có một bộ phận đã đi đầu thai, còn có một bộ phận đã hoàn toàn biến mất, hiện tại Thông Khẩu Trấn bên này, quỷ là có mấy tên, tỉ như Lưu lão thái chủ trang trại ngựa, mắc bệnh ung thư, nằm trên giường ba năm cũng chưa chết, kết quả bị con dâu hạ độc độc chết. Đều nói bệnh lâu sẽ làm khổ con cháu, nhưng làm như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi, Lưu lão thái khúc mắc không giải được, không có đầu thai. Còn có Dương Chí của Dương Kiều Thôn, đây chính là hậu sinh xuất sắc nhất của Dương Kiều Thôn, ông nhìn tận mắt thấy hắn bằng vào hai tay trở thành đại gia vạn tệ đầu tiên trong thôn, so với ông nội đầu gỗ của mày mạnh hơn rất nhiều, bất quá tiểu tử này tính tình không tốt, với người nhà một lời không hợp liền động thủ, sau khi chết đám con của hắn đều không hiếu thuận, đêm đó ngay trước thi thể của hắn cải nhau loạn cả lên, tiểu tử này tức giận quá cũng không có đi đầu thai, mấy tháng trước còn gặp qua, nhìn gió thổi một chút liền muốn biến hình, đoán chừng không chống cự được bao lâu. Mặt khác trên Thông Khẩu Trấn còn có một vài con quỷ, nhưng là đặc biệt nhất vẫn là Trấn Hải Tự kia.
Trần Hạo nghe vậy liền có chút kinh ngạc:
- Trấn Hải Tự? Người nói có quỷ ở Trấn Hải Tự?
Trần lão gia gật đầu:
- Quỷ hồn kia chính là người coi miếu sau khi vị đại sư kia diên tịch, sau khi chết một đoạn thời gian mới bị người khác phát hiện, thi thể đều bốc mùi. Trấn Hải Tự kia tao cũng không dám tới gần, bên trong có một cỗ lực lượng rất lợi hại. Bất quá người coi miếu kia luôn ở bên trong, ngày thường cũng ít khi ra ngoài.
Trần Hạo hứng thú.
Chùa miếu đó nha, quỷ hồn không dám tới gần là bình thường, bởi vì tượng thần nhận hương hỏa tế bái, có thể thu nạp hương hỏa chi lực, là khắc tinh của yêu tà quỷ vật.
Bất quá cho dù là người coi miếu, sau khi chết cũng là quỷ, thế mà không sợ hương hỏa chi lực, quỷ này có ý tứ.
- Còn có một số quỷ khác nhưng cách hơi xa, những ngày này ông cũng không đi nhìn, không biết hiện tại như thế nào.
Nghe xong những này, Trần Hạo rất hài lòng.
Quả nhiên vẫn là có người quen giới thiệu thì thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.
Nếu như mình tìm lung tung, lại tốn thời gian lại phiền phức.
Thu hoạch đầy đủ, Trần Hạo lại cùng Trần lão gia nói chuyện phiếm một chút chuyện xưa, sau đó liền rời đi.
Nhiều manh mối như vậy, hiện tại bận rộn, không thể lãng phí thời gian.
Ra khỏi nhà cũ, Trần Hạo liền mang theo các loại thực phẩm dinh dưỡng, hoa quả, sát bên bái phỏng mấy trưởng bối.
Cũng không nói gì thêm mình có thành tựu ngưu bức bao nhiêu, chỉ là hàn huyên trò chuyện việc nhà, hỏi thăm tình trạng thân thể một chút, Trần Hạo liền rời khỏi quê cũ.
Thời điểm trở lại Thông Khẩu Trấn đã là ba bốn giờ chiều rồi.
Lúc này nhà Dương nãi nãi đã trở nên náo nhiệt, một chút thân bằng hảo hữu tụ tập tới, xử lý tang sự. Buổi tối cơm rau dưa cũng đang chuẩn bị xong, không được bao lâu liền sẽ khai tiệc.
Trần Hạo làm bộ tham gia náo nhiệt, lăn lộn vào, sau đó một đường đi tới một căn phòng phía sau lầu hai.
Đây là chỗ ở Dương nãi nãi khi còn sống, nhìn phi thường đơn sơ.
Mà giờ khắc này, âm hồn Dương nãi nãi liền hóa thành một đoàn âm khí, trốn ở nơi hẻo lánh trong gian phòng này.
Tang sự không phải việc vui, vì tị huý, các nhà đều để tiểu hài tử ở xa, cho nên trên lầu hai lãnh lãnh thanh thanh không có bóng người.
Trần Hạo lặng lẽ đóng cửa lại, khóa trái. Lúc này mới đi tới chỗ nơi hẻo lánh mà Dương nãi nãi đang ẩ nấp.
- Dương nãi nãi, người có thể hiện thân một chút không?
Trần Hạo nhu hòa mở miệng.
Nơi hẻo lánh âm khí lưu động một chút, chợt hóa thành một bộ dáng lão nhân, ngạc nhiên dò xét Trần Hạo, không nói chuyện, tựa hồ không dám khẳng định, Trần Hạo có phải thật nhìn thấy mình hay không.
Trần Hạo tiếp tục mở miệng:
- Dương nãi nãi, bà còn nhớ con không? Con là Trần Hạo.
Dương nãi nãi ngạc nhiên nói:
- Con là Tiểu Hạo, con có thể trông thấy bà?
Trần Hạo gật đầu:
- Dương nãi nãi, con học qua một chút pháp thuật, cho nên có thể trông thấy quỷ, trước đó con đốt nhang cho người, người hẳn là cảm nhận được đi.
Dương nãi nãi lần này lộ ra một cái khuôn mặt tươi cười:
- Thằng bé ngoan, nguyên lai nhang kia là do con đốt, thật sự là cám ơn con, trước đó một mực mơ mơ màng màng, nếu không phải mấy cây nhang của con, bà cũng không biết mình đã chết rồi.
Trần Hạo nói:
- Dương nãi nãi khách khí, chỉ là một nén nhang mà thôi. Bất quá con tìm đến người cũng là muốn giúp người hoàn thành một chút nguyện vọng, dù sao người qua đời quá đột ngột, khẳng định có rất nhiều chuyện chưa kịp an bài, người nói một chút, con giúp người.
Nhãn tình Dương nãi nãi sáng lên, vội vàng nói:
- Bà mỗi ngày đều dành dụm một ít tiền, bà để ở trong bình sắt, đặt ở phía dưới tủ bát, tụi nó cũng không biết, con giúp bà nói cho ba của Thiên Thiên là được.
Ding: Bệnh quỷ Dương Mạt Lỵ, âm hồn một ngày, hoàn thành di nguyện, ban thưởng Sinh Cơ Thuật.
Trần Hạo nghe thấy thanh âm, sợ ngây người.
Không phải là bởi vì kích phát nhiệm vụ, phần thưởng là một loại pháp thuật.
Mà là bởi vì di nguyện Dương nãi nãi lại là như vậy?
Lão nhân gia luôn một lòng vì cái nhà này, dù con cái không hiếu thuận nhưng bà vẫn không oán không hối, vất vả lao động, còn vì cháu nội tích lũy tiền!
Đậu mé nó, vì cái gì trong lòng mình lại khó chịu như thế chứ?
Trần Hạo không hiểu trong lòng sinh ra một tia kháng cự, thế mà ẩn ẩn lại không muốn tiếp nhận cái nhiệm vụ đơn giản này, suy nghĩ đến nhiệm cụ, hai tay của hắn đều nắm chặt lại.
Nhìn Trần Hạo không nói lời nào, Dương nãi nãi tiếp tục nói:
- Tiểu Hạo, bà chỉ có một cái tâm nguyện như vậy thôi, con giúp bà một chút đi, những thứ khác bà điều không cần.
Nhìn ánh mắt Dương nãi nãi khao khát, Trần Hạo vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
Một người mẹ tốt như vậy, tên khôn kiếp kia tại sao có thể bất hiếu như thế, không sợ bị trời đánh sao?
- Được, con giúp người, Dương nãi nãi yên tâm đi.