Chương 77: Giải khúc mắc
Nhìn Trần Hạo ngồi vào, đám người lập tức vô cùng hưng phấn, vội vàng kêu chia bài.
Xào xào bài hai ba lần, nhà cái thật nhanh bắt đầu chia bài.
Cộng thêm Trần Hạo vừa tới, hết thảy mười hai người, một bộ bài bỏ đi hai con joker còn có năm mươi hai lá, mỗi người ba lá, dư xài.
Vào thời điểm nhà cái chia bài, Trần lão gia liền cười ha hả thổi một hơi.
Âm khí này trực tiếp bám vào trên lá bài, sau khi chia xong, Trần lão gia liền mở miệng, điểm danh báo ra bài của những người khác.
Sau khi nghe xong, Trần Hạo có chút kinh ngạc.
Thật đúng là người mới vận may tốt, cả ván bài này thế mà mình lớn nhất, là một đôi Q, người khác không phải bù, thì toàn là số nhỏ.
Trên mặt lộ ra một nụ cười thật thà, Trần Hạo trực tiếp đè ép một trăm, nói:
- Ừm, cháu là tiểu bối, liền theo sau mọi người vậy.
- Ha ha, lúc này mới có ý tứ nha, tôi theo.
Dương Văn Chính cười ha hả cũng ném vào một trăm, bộ dáng nhìn hoàn toàn không quan tâm.
Những người khác tự nhiên cũng khó nhìn bài, từng người theo.
Lại đến phiên Trần Hạo, Trần Hạo không nói hai lời, lại là một trăm.
Lần này lục tục có người nhìn, bài bù đều mất sạch, bài cặp còn tiếp tục dồn thêm, cứ như thế lên đến tận 200 tệ.
Nhưng là Trần Hạo hoàn toàn không quan tâm, âm thầm dấu bài.
Vài vòng qua đi, người giữ bài cặp đều không chắc, rốt cục bỏ bài.
Ngược lại là Dương Văn Chính mặt không đổi sắc, cùng theo ném đi hơn trăm.
Chờ thời điểm cuối cùng chỉ còn lại hai người, Trần Hạo khiêm tốn nói:
- Chỉ còn hai người, chúng ta có mở bài hay không?
Thật sự là người mới!
Dương Văn Chính nghe thấy Trần Hạo nói mỏ bài, liền thầm nghĩ.
Bất quá hắn cũng rất cho mặt mũi, đồng ý mở.
Mở ra xem, Dương Văn Chính bù, Trần Hạo đôi Q, Trần Hạo thắng.
Những người khác là âm thầm hâm mộ, ván thứ nhất đã kiếm lời hai ba ngàn, thật sự là vận khí tốt.
Dương Văn Chính cũng khích lệ nói:
- Tiểu Hạo vận may không tệ, đây chính là bài cào, ai lớn người đó thắng.
Trần Hạo vui vẻ nói:
- Đúng là may qua, à, lần này đến phiên cháu làm nhà cái à?
Ván thứ hai rất nhanh bắt đầu, bất quá ván này, Trần Hạo lại là cầm cái bài nhỏ J, 8, 7, theo sau hai vòng, giả bộ cầm lấy xem xét, liền bất đắc dĩ lật ra:
- Thật nhỏ, cháu bỏ bài.
Dương Văn Chính cười cười nói:
- Bài hơi nhỏ, nếu có thêm A thì có thể đi thêm một vòng.
Về sau, một ván lại bắt đầu. Một màn thần kỳ cũng bắt đầu.
Trần Hạo cầm bài nhỏ, nhiều lắm là thua ba bốn trăm, thế nhưng là một khi cầm tới bài lớn liền lớn đến dọa người, mấy ván kia cơ hồ tiền cược đều không nhỏ.
Chơi hơn mười ván, những thân thích của Dương nãi nãi đều thua đến xanh mặt, ngay cả nụ cười của Dương Văn Chính cũng đã biến mất.
Bởi vì mặt bàn phần lớn tiền, cơ bản đều đến Trần Hạo trước mặt, hai đại đâm, nhìn đều có hai ba vạn.
Bọn họ lúc đầu là muốn chơi người mới một vố, kết quả ngược lại bị người mới chơi.
Đặc biệt là tên người mới, mỗi lần ngả bài đều có thể thu hoạch rất nhiều, mà lại nhiều lần về nhất, vận khí này cũng quá tốt rồi đi? Nếu không phải mỗi lần thắng, đều không phải là Trần Hạo chia bài thì tất cả mọi người cho là hắn đang gian lận!
Lại chơi thêm mấy ván, lần này rốt cục có người không chịu được nữa, đành lựa chọn rời khỏi.
Mà Dương Văn Chính lại bị Trần lão gia một hơi thổi tới trên đầu, con mắt đều có chút đỏ lên, nguyên bản cũng có chút dự định nghỉ chơi, lập tức biến mất vô tung vô ảnh, trong lòng chỉ có một cái ý niệm nhất định phải thắng trở về.
Vì thế, mỗi lần Dương Văn Chính đều là theo tới cuối cùng, sau đó thua nhiều nhất.
Lần này, những người khác không chơi nữa, Dương Văn Chính có tiền, nhưng bọn họ không có, hiện tại thua có chút lớn rồi, bọn họ không chơi nổi. Lúc này một đám người lựa chọn giải tán.
Lần này Dương Văn Chính rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn mình lần này mang về mấy vạn tệ để thể hiện giờ thua hơn phân nửa, cảm giác trước mắt có chút choáng.
Mình làm sao lại bị ma quỷ ám rồi? Biết vận may không tốt, tại sao vẫn lựa chọn theo đếncùng.
Trần Hạo một bộ dáng ngượng ngùng:
- Cháu lần thứ nhất chơi, không nghĩ tới thắng nhiều như vậy, việc này, đa tạ các vị trưởng bối ưu ái.
Nhìn hắn bộ dáng khiêm tốn vui vẻ, đám người Dương Văn Chính kém chút tức hộc máu, ngươi đều đem chúng ta thông sát, thắng đến cả 10 vạn, còn ngồi nói châm chọc?
Thế nhưng việc đánh bạc này, thắng thua do trời định, ai cũng không trách được ai, thua chỉ có thể tự nhận không may.
Bất quá cũng có người cảm thấy hậu sinh Trần gia này, nói không chừng là đang giả ngu, khẳng định tinh thông bài cào, cho nên mới lừa bọn họ.
Chỉ là từ đầu tới đuôi, Trần Hạo đều biểu hiện rất ngây thơ, ai cũng tìm nguyên nhân trong đó. Vì thế nên không ai dám nói ra.
Trần Hạo tựa hồ thấy cái gì, đều không nói, cúi đầu đem tiền ôm, yên lặng rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn, bọn người Dương Văn Chính mắt lớn trừng mắt nhỏ, tràng diện nhất thời vô cùng an tĩnh.
Nguyên bản bọn hắn dự định đánh cược một đêm, hiện tại được rồi, bị người ta thanh niên kia gom hết, hiện tại trong tay mọi người đều không có tiền, một đêm này làm sao mà sống?
Ra cửa, Trần Hạo liền cười, cảm giác tâm tình buồn bực trong nháy mắt trở nên thư sướng.
Không phải ông keo kiệt sao, thắng ông mấy vạn tệ, nhìn ông đau lòng như thế nào.
Cho dù đối với Dương Văn Chính là chủ thầu mà nói, mấy vạn tệ cũng không tính là gì, nhưng là giờ khắc này, Trần Hạo lại rất thoải mái.
- Cái này, Văn Chính tại sao thua nhiều như vậy? Bà cho mỗi ngày tích lũy tiền cũng mới hơn sáu ngàn thôi.
Dương nãi nãi từ lâu hiện thân, đứng sau lưng Trần Hạo, một mặt ngây ngẩn.
Trần lão gia nhếch miệng, một mặt khinh thường nói:
- Dương đại muội tử, không phải anh nói em, nuôi con để già nó chăm sóc mình, con của em đối xử với em như thế anh đều nhìn không vừa mắt, Tiểu Hạo cũng là vì em xả giận, tiền của em đưa cho Dương Văn Chính, em cảm thấy nó sẽ thấy vừa mắt sao? Sợ là mời em ăn bữa cơm liền không có, tuyệt không có nửa điểm cảm động.
Dương nãi nãi một mặt thất lạc, bất quá rất nhanh, sắc mặt bà lại kiên định nói:
- Đây là một điểm tâm ý của bà nội dành cho cháu trai.
Trần Hạo nghe vậy vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, trả lời:
- Dương nãi nãi, người yên tâm đi, con đã viết một tờ giấy đặt ở trong áo con trai của người rồi, chú nhất định có thể nhìn thấy, đến lúc đó liền có thể đọc được.
Nhãn tình Dương nãi nãi sáng lên, cảm kích nhìn Trần Hạo nói:
- Cám ơn con Tiểu Hạo, thế này bà đã yên lòng rồi.
Ding: Bệnh quỷ Dương Mạt Lỵ, âm hồn một ngày, di nguyện hoàn thành, ban thưởng Sinh Cơ Thuật.
Theo thanh âm, một cỗ tin tức trống rỗng hiện lên, được Trần Hạo hấp thu.
Trần Hạo không có chú ý đến phần thưởng này, mà là nhìn thân thể Dương nãi nãi phát ra một tầng ánh sáng nhu hòa, chậm rãi dâng lên.
Hiển nhiên di nguyện hoàn thành, tâm nguyện đã xong, muốn ra đi.
Nhìn bên trong quang mang, lão nhân vẫn mang theo nụ cười hiền lành, Trần Hạo yên lặng đưa tay huơ huơ một chút.
Hi vọng, đời sau người có thể hạnh phúc an khang.
Trần lão gia ngược lại rất ngạc nhiên, đây chính là pháp thuật mà Trần Hạo siêu độ? Nhìn cũng không có làm cái gì mà, làm sao để Dương đại muội tử giải khai tâm nguyện? Chẳng lẽ là ta quá ngu dốt, xem không hiểu?
Rất nhanh, Dương nãi nãi triệt để tiêu tán, Trần Hạo cũng thu liễm tâm thần, nhìn Trần lão gia nói:
- Ông cố à, có hứng thú theo giúp con đi một chuyến Trấn Hải Tự hay không.
Trần lão gia trừng lớn mắt:
- Mày đi Trấn Hải Tự làm gì?
Trần Hạo mỉm cười:
- Vì tu hành thôi, người không phải nói bên kia có một quỷ hồn đặc biệt à, con muốn đi mở mang kiến thức.