Hệ Thống Giúp Quỷ Làm Vui

Chương 85: Một tên trúng ba đích

Chương 85: Một tên trúng ba đích

Vẻ mặt Trần Hạo tỏ ra đã biết, nhưng trong lòng đang suy nghĩ.
Cần tượng thần, hơn nữa lại là tượng thần Chung Quỳ, chẳng lẽ để đối phó quỷ các loại?
Nhưng người đã không muốn nói, Trần Hạo cũng không gặng hỏi gì thêm.
Lại mấy phút sau, có người lái một chiếc Mercedes tới, một người trẻ tuổi hơi mập mập mặt dễ nhìn đem theo một cái túi bước xuống, tới chỗ ông chủ Ngụy rồi cười ha hả:
- Chú Ngụy, chú xem gỗ quý này có đúng ý của chú không?
Ông chủ Ngụy cười nói:
- Phiền cho Tiểu Trang con chạy tới đây rồi.
- Ha, chú Ngụy còn khách sáo gì với con. Thời gian này con cũng rảnh không có gì làm, chán ngán ở nhà làm trạch nam, bị cha mắng chửi mấy lần. Đưa đồ cho chú cũng tiện đường ra ngoài giải khuây một chút.
Vừa trò chuyện, ông chủ Ngụy vừa lấy bên trong túi một miếng gỗ.
Miếng gỗ dài hơn nửa thước, to cỡ miệng chén, lớp da cũ đã bị bỏ đi, hai bên cũng được mài phẳng, bề mặt nhẵn nhụi, có vẻ như là đã cất giữ một thời gian dài.
Ông chủ Ngụy đưa cho Trần Hạo, thấp thỏm chờ Trần Hạo trả lời.
Trần Hạo dùng Âm Dương Nãhn xem xét thông thấu, trong lòng rất hài lòng.
Miếng gỗ này so với tượng thần Chung Quỳnh có niên đại nhiều hơn, chất liệu cũng tốt hơn, thật đúng không thua thiệt.
- Được, đồ tốt, có thể đổi.
Trần Hạo tiếp nhận, tiện tay nhét phía sau mông.
Ông chủ Ngụy cảm kích, nói:
- Cảm ơn ngài Trần, vậy tôi xin phép đi trước.
Nói xong, ông chủ Ngụy nói gì đó với người kia gì đó, rồi lập lức lái xe rời đi.
Người kia nhìn Trần Hạo, lại nhìn tới xe jeep, ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ.
Người này là ai? Có thể làm cho chú Ngụy khách khí như vậy?
Bọn họ ở trong vòng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Người này tuy không được gọi là khách quý, nhưng người bình thường cũng được như vậy được.
- Người anh em, tôi tên là Trang Chu. Cũng nên làm quen chút ha?
Người kia tới gần cười híp mắt, mở miệng nói.
Trần Hạo ngẩn người.
Quen biết gì? Ai mượn? Không quen biết ông luôn tự nhiên ông xuất hiện. Cần phải biết ông à?
Trong lòng muốn đánh người nhưng ngoài mặt Trần Hạo vẫn tươi cười, không quá lạnh nhạt mà nói:
- Trần Hạo. Anh Trang tên thật đặc biệt.
Ông mập cười càng vui vẻ:
- Người anh em cũng thấy vậy hả? Haha, người anh em không biết đấy thôi, anh đây rất hiếm khi chơi game nhưng bây giờ đang nghiện game Vương Giả Nông Dược. Trong cái đó cái tên Trang Chu này rất nổi tiếng, hiện đang xếp hang 1 trên bảng xếp hạng Đào Thành là.
Khóe miệng Trần Hạo giật lên một cái.
Người này thật sự quá tự sướng. Người ta là danh nhân Chu Trang trong lịch sử, cùng anh làm gì có quan hệ gì. Làm như trùng tên trùng họ là tốt lắm vậy.
Thế mà chỉ bằng những lời này, Trần Hạo thấy người này thật hài hước.
Đang muốn “ừ” cho có lệ thì động tác Trần Hạo dừng lại, quan sát tỉ mỉ Trang Chu.
Trang Chu bị nhìn đến mức mất tự nhiên, nghi hoặc nói:
- Sao thế? Trên mặt tôi có dính gì à?
Trần Hạo cười một cách thần bí:
- Là có một thứ đặc biệt. Tôi đang có khối ngọc bội Quan Âm, không biết là anh có hứng thú hay không?
Trang Chu không hiểu gì, nói như thế nào mới tốt? Sao tự nhiên chủ đề lại liên quan tới ngọc Quan Âm?
- Người anh em đây là làm buôn bán ngọc hả?
- Không phải, tôi thấy ngọc Quan Âm này rất xứng với anh Trang đây. Nếu anh Trang không thích thì thôi vậy.
- Đừng. Để tôi xem một chút. Nhà tôi cũng là buôn bán đồ cổ, nói không chừng nó là đồ thật.
Trang Chu cười ha hả, nhưng trong lòng không yên nghĩ lý do của Trần Hạo.
Trần Hạo móc ra khối ngọc đưa cho Trang Thuyền.
Trang Thuyền cầm lấy nhìn một cái, lông mày vung lên.
Tuy rằng không học về ngọc, nhưng trong nhà mấy lần buôn bán hắn có thấy, có nghe nói nên năng lực giám định cũng không tệ.
Thế nhưng ngọc Quan Âm này phải xem cẩn thận.
Chất ngọc đục ngầu nhìn như hàng giả, nhưng đó lại rất mịn và mượt mà giống học thật.
Ban đầu khi cầm thì cảm giác mát lạnh bàn tay làm cho cả người liền dễ chịu, cảm giác thật tốt.
Là đồ tốt!
Trang Chu kết luận, đồng thời lại không muốn buông miếng ngọc.
Trần Hạo nói không sai, thật là xứng với hắn.
- Bao nhiêu tiền?
Trang Chu hỏi.
Trần Hạo hé miệng cười:
- Năm vạn.
Trang Thuyền đứng hình ngạc nhiên nhìn Trần Hạo.
Là ăn cướp hay sao mà ra giá mắc quá vậy? Đây chỉ là miếng ngọc bội bình thường thôi mà! Đâu có phải ngọc phỉ thúy hay ngọc bích mắc tiền gì đâu?
- Nó không đắt đâu, đúng giá đấy anh Trang, đặc biệt là đối với anh nó vô cùng có giá trị.
Trần Hạo nói mà như có hàm ý.
Trang Chu nghi ngờ nhìn Trần Hạo.
Hắn đột nhiên cảm thấy quen biết tùy tiện là một sai lầm.
Người này chắc không lừa mình đâu ha?
Nhưng mà nhìn ngọc Quan Âm, Trang Chu lại không muốn trả lại cho Trần Hạo, càng cầm càng thích, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, cảm thấy tràn đầy sức sống và sinh lực.
- Nếu anh Trang đã không thích thì tôi đây cũng không ép.
Nói rồi Trần Hạo vươn tay làm bộ muốn lấy về.
Trang Chu liền né:
- Đừng như vậy mà người anh em. Vật này không tồi, cho anh số tài khoản, anh sẽ chuyển khoản cho chú.
Trần Hạo cười híp mắt lấy điện thoại di động ra, cùng trao đổi với Trang Chu, sau khi chuyển tiền xong thì mới nói:
- Anh Trang, tôi là chuyên môn bán những món bảo vật kỳ lạ. Anh Trang sau này nếu có yêu cầu gì thì cứ nhắn cho tôi, bảo đảm giao hàng tức thời.
Trang Thuyền cười rất mất tự nhiên.
Mụ nội nó, sao mình lại có cảm giác như bị gài bẫy nhỉ? Vật này tuyệt đối không phải là ngọc thật.
Chỉ là cầm vào thấy thoải mái nên Trang Thuyền không nỡ buông tha.
- Được, sau này có cơ hội sẽ hợp tác.
Trong lúc này, Trang Chu không còn tâm trạng để kết bạn nữa, sau khi nói xong liền quay đầu rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Trần Hạo nở nụ cười hài lòng.
Đó là một phần để kiếm tiền, cũng là để giúp mọi người, nhưng cũng mở ra một cánh cửa kinh doanh. Một mũi tên trúng ba đích. Thật sự là may mắn làm phấn khởi.
Không bao lâu sau, trong trường vang lên tiếng chuông tan học, Trần Hạo lấy điện thoại gọi cho Trần Quang.
Gần như ngay lập tức bắt máy.
- Anh, em nhớ anh muốn chết. Anh trở về hai ngày rồi mới gọi cho em.
Trần Hạo cười:
- Anh không gọi là bởi vì em còn đi học, sao biết lúc nào có tiện gọi hay không? Hơn nữa sao em không chủ động gọi cho anh?
Trần Quang cười trừ:
- Điện thoại hết tiền, nên chỉ có thể nhận điện thoại thôi. Anh hai, nạp cho em một trăm đồng đi.
Trần Hạo:
- …
- Được rồi, anh đang ở trước cổng trường nè. Giờ đi đâu ăn cơm, anh mời.
- Anh đến Đào Thành? Được rồi, chờ em một chút, em tới liền.
Cúp điện thoại, không tới năm phút sau, Trần Quang đã ra tới cổng.
Trần Hạo kéo cửa kính xe xuống ngoắc ngoắc tay.
Trần Quang chạy tới, kích động nói:
- Anh, anh mua xe rồi? Mẹ gọi nói cho em mà em không tin. Chậc chậc, để xem, xem ra anh ôm được bắp đùi của bạch phú mỹ rồi phải không? Nhớ đừng quên em trai này nha.
Trần Hạo thở dài một tiếng.
Còn học giỏi thì tính tình sẽ thay đổi, ai dè vẫn miệng lưỡi trơn tru như trước, đặc biệt còn là em trai của mình nữa chứ.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất