Chương 217: Cửu Châu ấn (2)
Tất cả mọi người đều biết, cơ hội để cứu người bị nhốt trong bí cảnh ra cực kỳ xa vời.
Phải biết rằng, bị nhốt trong đó còn có hai cường giả Pháp Lực cảnh, còn không bằng trông cậy vào bọn họ có thể phá vỡ bí cảnh từ bên trong, thoát ra ngoài.
Vương Viễn Trác - giáo thụ của Văn viện tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Đây không phải là bí cảnh bình thường, đã gần như là một thế giới động thiên rồi, rất có thể là do đại năng Động Hư cảnh thời Thượng Cổ mở ra, cho nên không thể dùng sức mạnh mở ra được, ngay cả là Pháp Lực cảnh cũng không được, chỉ có cường giả tinh thông sức mạnh không gian mới có năng lực như vậy.”
Hắn là Kim Thân tam trọng, trong số những người ở đây, chỉ có hắn có tu vi cao nhất, cũng là chuyên gia nghiên cứu bí cảnh.
Võ đạo hiện giờ chính là một nhánh của luyện khí thuật Thượng Cổ, quan tâm tiến hành theo chất lượng, Thần Thông cảnh vẫn thuộc về giai đoạn Trúc Cơ, chỉ có đến Thiên Nhân cảnh mới có thể bắt đầu lĩnh ngộ về “đạo”.
Không giống với hệ thống tu luyện vào giai đoạn Hạ triều, mượn dùng huyết mạch của yêu tộc, khi ở Thần Thông cảnh đã có thể lĩnh ngộ đủ loại thần thông.
Nếu bàn về sự phức tạp trong thủ đoạn chiến đấu, Thần Thông cảnh hiện giờ không thể nào so sánh được với Thần Thông cảnh khi ở Hạ triều.
Lúc này, có người nói: “Vương tiền bối, kính mời viện trưởng của quý viện ra tay cứu người.”
Người nói chuyện chính là đại công tử của Cao gia Cao Minh Hải.
Cao gia có một vị cường giả Pháp Lực cảnh bị nhốt trong bí cảnh, đây là một tổn thất mà Cao gia khó chấp nhận nổi, sốt ruột nhất chính là hắn.
Nhất thời, rất nhiều người đồng loạt phụ họa: “Đúng vậy, mời viện trưởng của quý viện ra tay.”
Viện trưởng của Văn viện là Thiên Nhân cảnh, cũng là người duy nhất có khả năng phá vỡ bí cảnh trong Thần Đô.
Trong đám người phụ họa còn có Quách Thái Bình.
Tam thúc của hắn bị nhốt trong bí cảnh, cho dù chỉ có cơ hội một phần vạn, hắn cũng phải nghĩ cách.
“Các vị nghe ta nói một lời.”
Vương Viễn Trác mới mở miệng đã đè ép âm thanh của mọi người xuống, bi thương nói: “Phó viện trưởng của Văn viện ta cũng bị nhốt trong bí cảnh, không phải viện trưởng không muốn ra tay, mà là bất lực.”
Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều trầm mặc.
Không khí trở nên cực kỳ nặng nề.
Tổng cộng có mười bảy người bị nhốt trong bí cảnh.
Hiện giờ người ở đây đều là thân bằng hảo hữu của mười bảy người kia.
Lời nói của Vương Viễn Trác gần như đã tuyên án tử hình cho những người này, rất nhiều người đều cực kỳ bi thương.
Mất đi một Thần Thông cảnh đều thương gân động cốt đối với đa số thế lực, thậm chí là chuyện lớn như trời sụp.
Ngay khi không khí hoàn toàn đè nén, cửa vào bỗng truyền đến một tiếng thông báo: “Thế tử của Trấn Quốc công đến.”
Không ít người chợt nhen nhóm lên tia hy vọng.
Đúng vậy, còn có Trấn Quốc công ở đây, có lẽ hắn có biện pháp gì đó.
So sánh với viện trưởng Văn viện cao cao tại thượng nhưng hơn mười năm qua chưa hề lộ mặt, Trấn Quốc công mới là Định Hải Thần Châm chân chính của Thần Đô.
Chỉ chốc lát, một nam tử phong thái hiên ngang đã đi đến, đó chính là thế tử của Trấn Quốc công.
Lúc này, một cung nữ hùng hổ hỏi: “Thế tử, Trấn Quốc công đâu? Trưởng công chúa hiện giờ không rõ sống chết, vì sao đến bây giờ Trấn Quốc công vẫn còn chưa đến?”
Cung nữ này chính là người bên cạnh trưởng công chúa, trước đó vẫn luôn không lên tiếng là vì Thần Thông cảnh ở đây đều không phải người trong triều đình, tuyệt đối sẽ không cho một cung nữ nho nhỏ như nàng mặt mũi.
Bây giờ nhìn thấy thế tử của Trấn Quốc công, cuối cùng có chỗ lên tiếng: “Nếu như trưởng công chúa xảy ra điều gì không hay, Trấn Quốc công gánh nổi sao?”
Thế tử của Trấn Quốc công mới vừa đến đã bị răn dạy, sắc mặt trông cực kỳ khó coi. Hắn nói: “Vết thương cũ của gia phụ tái phát, đang bế quan. Đối với chuyện này, Quốc công phủ bất lực.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Hắn gần như đã cắt dứt một tia hy vọng cuối cùng của mọi người ở đây.
Trong đám người, Quách Thái Bình chỉ thấy đầu ong ong lên.
Hắn biết, lần này mình thật sự xong rồi, làm hại tam thúc bỏ mình, chỉ riêng một điểm này thôi đã đủ khiến cho hắn mất đi tín nhiệm của gia tộc, đã không cách nào chuyển mình được nữa.
Hắn sẽ nhanh chóng mất đi tất cả những gì đang có hiện giờ.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến một tiếng thông báo: “Thích ma ma và Cố Dương đến.”
Cố Dương?
Quách Thái Bình nghe thấy cái tên này, trong lòng không kiềm chế được mà sinh ra một luồng sát ý mãnh liệt.
Tâm ma của hắn đang sinh ra phản ứng tự nhiên.
Nhưng rất nhanh, hắn đã dùng lý trí cường đại ép sát ý trong lòng xuống, trong đầu không khỏi sinh ra một nghi vấn: “Hắn tới làm cái gì?”
Thích ma ma là một thuộc hạ đắc lực bên cạnh hoàng hậu, là Kim Thân cảnh tam trọng, nhưng sao Cố Dương lại cùng nàng đến quốc trượng phủ?
Cố Dương đi theo cung nữ đến quốc trượng phủ, đến khi người của quốc trượng phủ thông báo, hắn mới biết cung nữ bên cạnh trên là Thích ma ma.
Dọc đường đi, nàng không hề nói tiếng nào, thái độ lạnh nhạt, có cảm giác khó gần.
Tuy nhiên, nhìn nàng cũng chỉ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi mà thôi.
Sau khi đến Thần Thông cảnh, tốc độ già đi cũng cực kỳ chậm, có được tuổi thọ hơn hai trăm năm, cho nên nhìn bề ngoài rất khó đoán được chính xác tuổi tác.
Nói không chừng, nàng cũng đã một trăm hai trăm tuổi.
Vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng Cố Dương đã đến một ngôi nhà nhỏ, nhìn thấy một nhóm cường giả Thần Thông cảnh.
Vừa đi qua nguyệt môn, rất nhiều ánh mắt đều hướng về hắn.
Những ánh mắt như vậy khiến hắn cảm thấy vô cùng áp lực, mà không ít trong số đó còn mang sự ác ý.
Hắn nhìn qua, hầu hết đều là những gương mặt xa lạ, chỉ có đúng một người quen đó là Quách Thái Bình.
Tên này vẫn còn ở đây.
Hơn nữa, sát khí của hắn là rõ ràng nhất.
Cố Dương không quen những người còn lại, hắn đang nghĩ ngợi mở màn làm sao, cuối cùng Thích ma ma cũng lên tiếng: “Phải nhờ Vương tiên sinh chỉ ra vị trí của bí cảnh kia rồi.”
Vương Viễn Trác nghe xong có chút bất ngờ: “Thích ma ma có cách gì?”
Thích ma ma vô cùng nổi tiếng ở Thần Đô.
Những năm về trước, hoàng hậu thanh trừng các quan lớn trong triều, các quan viên của các bộ cũng không ngoại lệ, trong đó còn có những kẻ đã là tu vi Thần Thông cảnh.