Chương 218: Đao thứ ba
Một khi gặp Thần Thông cảnh đều do là một tay Thích ma ma giải quyết, tống bọn họ vào thiên lao.
Có thể nói, nàng là cánh tay đắc lực của hoàng hậu.
Chính xác là như vậy, ai ai ở Thần Đô cũng biết, ở bên cạnh hoàng hậu còn có một vị cường giả Pháp Lực cảnh.
Cùng là Kim Thân cảnh tam trọng, nhưng thái độ của Vương Viễn Trác vẫn có chút kính nể với nàng.
Thích ma ma nói: “Lần này phải dựa vào thực lực của Cố công tử.”
Chớp mắt cái, ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn về Cố Dương đứng ngay bên cạnh nàng, có ánh mắt hoài nghi, dò xét, kiêng nể, sát ý…
Vương Viễn Trác như nghĩ ra gì đó, bất ngờ nói: “Trừ khi hắn luyện được thức thứ ba của ‘Thiên Vấn Cửu Đao’?”
Không ít người nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn Cố Dương để lộ ra tia thù địch. Trận chiến khiến Vũ gia diệt môn năm đó, không ít người ở đây đều có mặt ở đó, đều có thù diệt môn với Vũ gia. Lúc này, nghe thấy Cố Dương là truyền thừa của Vũ Thắng Thiên, đương nhiên sẽ cảm thấy sợ sệt.
“Thiên Vấn Cửu Đao” tuy không nổi tiếng, nhưng thế lực khổng lồ bên trong đó đều hiểu rõ Vũ Thắng Thiên năm đó đáng sợ như thế nào.
Sau khi Vũ Thắng Thiên trở thành viện trưởng Võ viện, rất có khả năng trở thành Thiên Nhân.
Năm đó sau khi đao đạo của Vũ Thắng Thiên đại thành, hắn đi thách thức khắp thiên hạ, đối thủ của hắn đều là cường giả tuyệt thế thực thụ, một khi ra tay không bao giờ quá ba đao.
Cố Dương gật gù, nói “Xin nhờ Vương tiên sinh bảo vệ ta.”
Trên đường đến đây, hắn đã thử mô phỏng, biết rằng ở đây chỉ có Vương Viễn Trác là người đáng tin nhất.
Vương Viễn Trác thông minh sáng suốt, biết ngay sau khi mối quan hệ của Cố Dương và Vũ gia lộ ra, e rằng một vài người ở đây sẽ gây bất lợi cho hắn, bèn nói: “Được.”
Hắn đến bên cạnh Cố Dương, chỉ lên trời, nói: “Nếu như suy tính của ta không sai thì ở kia chính là điểm để tiến vào bí cảnh.”
Cố Dương nhìn về phía đó, tay nắm chặt Phượng Vũ đao, nói: “Chút nữa có thể sẽ có chút vấn đề, Vương tiên sinh hãy cẩn thận chút.”
Vừa dứt lời, một đao ý khủng khiếp phát ra từ người hắn.
Thức thứ ba của “Thiên Vấn Cửu Đao”, Thế Thôn Hoàn Vũ!
Sức mạnh dưới vòm trời vô tận, làm sao có thể đến bờ bên kia của không gian?
Một đao này của Cố Dương trực tiếp phá vỡ không gian, phá vỡ cấm chế được giấu trong không gian.
Chỉ nhìn thấy bầu trời bị phá một góc, mà đầu bên kia chính là một thế giới khác.
…
“Thành công rồi!”
Mọi người ở hiện trường, cho dù là có ác ý với Cố Dương hay không thì đều cảm thấy vô cùng sửng sốt.
Điều này có nghĩa là, người bị nhốt bên trong bí cảnh được cứu rồi.
Đúng là xoay chuyển được tình thế.
Khi người kia Văn viện và Trấn Quốc Công đều nói bất lực, bọn họ đều nghĩ rằng cơ hội sống sót của đám người kia vô cùng thấp.
Không ngờ rằng, một Kim Thân cảnh mới đột phá lại có thể phá thủng không gian, mở đường tiến vào bí cảnh.
Đến cả Quách Thái Bình - kẻ muốn giết Cố Dương nhất, lúc này cũng cảm thấy cảm kích hắn.
Đây đúng là thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Chỉ cần tam thúc bình an trở về, mọi chuyện sẽ dễ nói chuyện hơn.
…
Không trung sau khi được mở ra, chẳng mấy chốc đã sinh ra phản ứng dây chuyền, lỗ thủng kia không ngừng lan rộng, cuối cùng có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Bỗng nhiên, một luồng khí tức khủng bố truyền ra từ bên trong.
Tất cả mọi người, bao gồm cả cường giả Thần Thông cảnh cũng đều cảm thấy sợ hãi cứ như gặp phải thiên địch vậy.
“Yêu tộc Bất Lậu cảnh?”
Sắc mặt của Vương Viễn Trác hiện lên vẻ hoảng sợ.
Ở Đại Chu, Yêu tộc sớm đã mai danh ẩn tích từ một ngàn năm trước.
Mà bên trong bí cảnh kia lại có Yêu tộc Bất Lậu cảnh, một khi bị nó đánh trúng, hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Mọi người nghe thấy những lời này của hắn, không ít người thở dài.
Đối với con người mà nói, Yêu tộc chính là thiên địch, Yêu tộc coi con người là thức ăn, con người cũng săn bắn Yêu tộc, hai bên một khi đụng độ thì sẽ chém giết không ngừng.
Vù vù!
Mấy vị Thần Thông cảnh không chần chừ mà tháo chạy, sau đó giống như phản ứng dây chuyền vậy, chớp mắt cái phân nửa người đã bỏ chạy.
Hai mươi mấy vị Thần Thông cảnh cuối cùng còn lại chưa đến mười người.
Đến cả Thích ma ma cũng chạy mất dạng.
Những người còn ở lại đều có mối quan hệ với người bị nhốt trong bí cảnh.
Cố Dương không hề chạy, không phải là không muốn chạy, chẳng qua có chạy cũng không chạy nổi.
Ngay sau khi hắn mở được không gian thì bị một khí cơ đáng sợ khoá chặt, đó chính là do yêu thú Bất Lậu cảnh bên trong bí cảnh.
Cùng với không gian không ngừng sụp đổ, cuối cùng có thể nhìn rõ tình hình bên trong bí cảnh.
Chỉ nhìn thấy một con rùa khổng lồ đang ngoạm một người, hàm răng sắc nhọn cắn một cái đã cắn đứt người trong miệng làm đôi, sau đó chầm chậm nuốt xuống.
“Tam thúc…”
Quách Thái Bình không bỏ chạy, nhìn thấy quanh cảnh vừa rồi, đồng tử co rụt lại, phát ra tiếng gọi đau đớn.
Người bị cắn làm đôi kia chính là tam thúc của hắn.
Tận mắt chứng kiến tam thúc bị rùa khổng lồ ăn thịt, hắn vô cùng đau khổ.
Cứ ngỡ rằng xoay chuyển được tình thế, ai ngờ được, tam thúc của hắn lại không thể thoát khỏi chỗ chết, hơn nữa lại chết một cách đau đớn nhất ngay trước mắt hắn.
Đường đường là Kim Thân nhị trọng, lại bị một con rùa ăn thịt.
…
Trong bí cảnh chỉ còn lại năm sáu người đang gắng gượng. yêu thú Bất Lậu cảnh thực sự quá đáng sợ, bọn họ hợp sức lại cùng không phải là đối thủ của nó.
Nếu không phải do thân hình to lớn có chút cồng kềnh của nó, e là bọn họ không gắng gượng được đến bây giờ.
Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy không gian được phá vỡ, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng, đây chính là cơ hội được cứu sống.
Lúc này, bọn họ đều cảm thấy lo lắng được giảm bớt phần nào.
Mặc dù không biết tại sao con rùa này lại phân tâm, nhưng bọn họ làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội sống còn này, tất cả mọi người đều chạy tới lỗ thủng kia.
Cuối cùng, vị Kim Thân của Quách gia kia lại xui xẻo, chậm chân một chút thì đã bị rùa khổng lồ tóm được, những người khác đều kịp thời thoát thân, tổng cộng có năm người chạy thoát, bao gồm cả hai vị Pháp Lực cảnh.
“Chạy mau.”Chương 219: Thật sự có kho báu
Sau khi chạy thoát khỏi bí cảnh, những người khác đều không có ý định dừng lại, giống như một con chim sợ hãi, chớp mắt đã chạy khỏi quốc trượng phủ.
Chỉ có phó viện trưởng Văn viện Chu Tông Nghiệp ở lại, còn có Vương Viễn Trác đứng bên cạnh Cố Dương nãy giờ.
“Trưởng công chúa đâu?”
Cung nữ kia hét lên đau đớn.
Trong đám người chạy khỏi bí cảnh vừa rồi không hề có trưởng công chúa.
Điều này có nghĩa là khả năng cao nàng đã chết.
…
Chu Tông Nghiệp thấy tình hình này, lập tức biết người trẻ tuổi này đã cứu mình, không hề do dự, lập tức ra tay vận pháp lực, tạm thời đóng lổ thủng kia lại.
Lúc này, Cố Dương cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, cuối cùng có thể thoát khỏi sát khí phát ra từ bên trong kia.
Chu Tông Nghiệp nói: “Đi mau.”
Cố Dương không chạy đi, ngược lại còn xông vào bí cảnh.
Việc này nằm ngoài dự liệu của Châu Tông Nghiệp và Vương Viễn Trác, cả hai đều không hiểu, tại sao hắn lại tự nhiên lao đầu vào chỗ chết?
Cố Dương không phải muốn tìm chỗ chết, hắn muốn tìm một Cửu Châu ấn mà thôi.
Trong lần mô phỏng vừa rồi, hắn lấy được Cửu Châu ấn ở trong bí cảnh.
Bí cảnh này bị hắn chém thủng, không lâu sau sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, nếu bí cảnh bị sụp đổ hoàn toàn thì mãi mãi không thể tìm được Cửu Châu ấn.
“Lập tức sơ tán mọi người khỏi quốc trượng phủ.”
Chu Tông Nghiệp lập tức quyết định, nói với Vương Viễn Trác, chờ sau khi hắn đi, một thân một mình canh giữ nơi này để có thêm thời gian hồi phục pháp lực đã tiêu hao.
Lúc này, người trẻ tuổi kia đã rời khỏi tầm mắt, con rùa khổng lồ kia đuổi theo phía sau cũng không thấy đâu nữa.
Sắc mặt hắn nghiêm trọng, một con yêu thú Bất Lậu cảnh, một khi xuất hiện ở Thần Đô, không biết sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng.
Điều hắn có thể làm lúc này đấy là sơ tán mọi người rời khỏi đây, hạn chế thương vong đến mức thấp nhất.
Tại Thần Đô, chỉ có hoàng cung mới có cường giả Bất Lậu cảnh, muốn giết yêu thú của Bất Lậu cảnh, chỉ có cách dẫn nó tới hoàng cung.
Nhưng mà việc này nói thì dễ.
Sau khi đến Bất Lậu cảnh, ngay cả Yêu tộc ngu ngốc nhất cũng thông minh ra, không hề thua kém con người.
Điều hắn lo lắng hơn là, con yêu thú này quấy rầy lão sư thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Tâm trạng Chu Tông Nghiệp vô cùng căng thẳng.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới người thanh niên xong vào trong bí cảnh kia, trong lòng không khỏi nghi ngờ, tại sao người này lại mạo hiểm xông vào trong đó?
…
“Cao tiền bối!”
Sau khi Cố Dương tiến vào bí cảnh bèn hét lớn.
Phía sau, con rùa khổng lồ không ngừng truy sát, nó với Cố Dương như kẻ địch không đội trời chung.
Không cần phải nói, chắc chắn là do hắn tu luyện “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” nên mới thu hút nhiều kẻ địch như vậy.
Bí cảnh này hẳn là thuộc về Tề vương nọ, con rùa này chắc hẳn là do Tề vương bắt được nhốt ở trong này, dùng để lấy máu.
Giống như công pháp “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” này vậy, cần máu của Yêu tộc để tu luyện, có “giao lưu” với Yêu tộc thì cũng là kiểu một sống một còn.
Con rùa kia chắc chắn nghĩ hắn là hậu duệ của Hạ đế, là thế hệ sau của kẻ địch, nên muốn giết hắn để xả hận.
“Cao tiền bối!”
Diện tích của bí cảnh này rất lớn, không thể nhìn nhìn thấy giới hạn.
Khắp nơi đều là cây cối tốt um tùm, thậm chí còn thấy một vài động vật nhỏ, xem ra nơi đây đã hình thành một hệ sinh thái hoàn chỉnh, ngăn cách với ngoại giới một ngàn năm mà còn có thể phát triển mạnh mẽ như vậy.
“Đừng hét nữa.”
Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng hổn hển gấp gáp của Cao Phàm: “Ngươi làm thế nào mang được thứ đó vào, mau rời khỏi đây.”
Cố Dương lập tức xác định được vị trí của đối phương, nói: “Yên tâm đi, nó không đuổi kịp được ta đâu.”
Nói xong, hắn vận “Thần Hoàng Quyết”, hoá thành phượng hoàng, tốc độ tăng lên không biết bao nhiều lần, vèo một cái, liền biến mất hút.
“Grào!”
Con rùa kia thấy hắn biến mất, lập tức nổi giận lôi đình, không hề từ bỏ ý định, tiếp tục đuổi về phía trước.
…
Một lát sau, Cố Dương đã cách xa vạn dặm, thu hoả diễm lại, biến lại thành người, từ từ đáp xuống mặt đất.
Phía dưới bí cảnh, Cao Phàm há hốc mồm nhìn hắn: “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết? Hắn là hậu duệ của Hạ đế sao?”
Nơi này trừ hắn ra còn có một người khác, chính là trưởng công chúa.
“Mau chạy đi.”
Cố Dương không kịp trả lời, ôm lấy trưởng công chúa, rồi vội vã rời đi.
Cao Phàm biết lúc này không nên nhiều lời, cũng vội vàng chạy theo.
Cố Dương nói: “Mau dùng công pháp ẩn thân, nó rất nhanh sẽ đuổi kịp.”
Cao Phàm cắn răng, lấy ra một lá bùa từ trong ngực, tỏ vẻ đau lòng mà đốt nó lên. Ngay lập tức, một thứ vô hình bao phủ lấy ba người, bọn họ hoàn toàn tàng hình.
Một lát sau, con rùa Bất Lậu cảnh đuổi kịp, nhưng lại không thấy bóng dáng bọn họ đâu. Nó như phát điên, mở to miệng, từng luồng pháp lực màu xanh đậm phun ra.
Khu rừng phía dưới cháy rụi từng mảng.
Trong nháy mắt, trong phạm vi mười mấy dặm hoàn toàn bị san phẳng.
…
Cách đó mấy trăm dặm, Cố Dương nghe thấy tiếng nổ tung phía sau, bèn thở dài một tiếng.
“Bùa ẩn thân của ta.”
Lúc này, Cao Phàm còn đau lòng vì lá bùa vừa rồi, vẻ mặt rầu rĩ nói: “Lá bùa cuối cùng…”
Thứ này hắn để dành phòng thân, lúc đầu có ba lá, cuối cùng lần này vì tới tìm Nhân Hoàng kiếm, kiếm thì chả thấy đâu, còn ba lá bùa thì dùng hết sạch.
Đúng là tất cả thành công cốc.
Cố Dương không để ý đến lời than vãn của hắn, cúi đầu nhìn trưởng công chúa ở trong lòng một cái, nói: “Coi như mạng ngươi lớn.”
Hắn đặt một tay lên lưng của trưởng công chúa, không ngừng truyền chân nguyên vào cho nàng.
Vết thương của trưởng công chúa rất nặng, không phải nói quá, nàng mấp mé cửa tử.
Trong mô phỏng, hắn vì chậm một bước, khi tìm thấy Cao Phàm, nàng đã tắt thở rồi, còn Cao Phàm cũng bị trọng thương.
Cố Dương cứu nàng cũng chỉ là “tiện thể”, đến lúc nào đó muốn Cửu Châu ấn của nàng cũng dễ nói chuyện.
Không sai, Cửu Châu ấn nằm ở trên người nàng.
Cố Dương nhỏ tiếng nói: “Cao tiền bối, bí cảnh này rất nhanh sẽ sụp đổ, chúng ta cố gắng nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Đừng vội.”
Cao Phàm nghe vậy, vội vàng nói: “Ta đã tìm thấy chỗ có kho báu.”
Mặc dù bí cảnh này là một cái bẫy do Xích Tôn giáo tạo nên, cũng không hề có Nhân Hoàng kiếm, nhưng bên trong bí cảnh này đích thực là có chỗ có kho báu.
Trong này còn có kho báu?
Cố Dương sững sờ.
Bên trong mô phỏng không hề đề cập đến chuyện này.