Chương 1310. Tái chiến Vô Thần
Hàn Sâm vốn cho rằng một hòn đảo có thể sinh trưởng ra trái cây thánh khiết như vậy, nhất định là một hòn đảo thuần khiết giống như là vườn địa đàng.
Thế nhưng mà sau khi đến hòn đảo, Hàn Sâm mới biết mình sai không hợp thói thường cỡ nào.
Khắp nơi bên trên hòn đảo này đều là cây khô cùng mùi hôi của lá cây mục nát, đại bộ phận khu vực bên trên hòn đảo đều là đầm lầy do bùn nhão tạo thành, có thể nhìn thấy ở bên trong ao đầm có rất nhiều thi thể dị sinh vật đã hư thối, còn có rất nhiều khung xương không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng tẩy lễ nửa chôn ở trong ao đầm.
Chỗ này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Hàn Sâm, thật sự rất khó tưởng tượng, loại địa phương này lại có thể sinh ra trái cây thánh khiết dễ hỏng như vậy.
Tà Liên Nữ Đế có vẻ hơi kích động, sau khi đi lên trên hòn đảo, ngay lập tức mang theo bọn Hàn Sâm hướng về trong ao đầm mà đi.
Dùng tốc độ của bọn họ, không bao lâu đã thấy ở bên trong một mảnh đầm lầy bùn đen, có một cây nhỏ cao không tới ba thước sinh trưởng.
Cây nhỏ kia từ bên trong nước bùn mọc ra, rễ cây trắng nõn trong suốt, giống như ngọc thạch tạo thành, càng lên cao lại càng óng ánh sáng long lanh.
Ở bên trong bùn đen tanh hôi đằng kia, mơ hồ lộ ra một chút mùi thơm ngát, ngửi vào khiến cho toàn thân người ta khoan khoái dễ chịu, cảm giác khó chịu do hoàn cảnh ác liệt bốn phía tạo thành lập tức được tiêu trừ.
- Đó chính là Vô Cấu Quả.
Tà Liên Nữ Đế chỉ vào một viên trái cây lớn cỡ quả bóng bàn bên trên cây nhỏ nói ra.
Hàn Sâm thò tay kéo lấy Tà Liên Nữ Đế đang muốn tiếp tục đi lên phía trước lại, không tiếp tục nhìn Vô Cấu Quả, lại nhìn về phía một gốc cây khô ở cách Vô Cấu Quả không xa.
- Đã đến rồi, cần gì phải trốn trốn tránh tránh, đệ nhất Đại Đế còn cần phải đánh lén sao?
Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào cây khô, lạnh nhạt nói.
Trong lòng Tà Liên Nữ Đế cả kinh, đã thấy ở đằng sau cây khô kia đi ra một thân ảnh, dĩ nhiên là Vô Thần Đại Đế.
Tà Liên Nữ Đế lập tức hiểu được, nhất định là Vô Thần Đại Đế đã sớm đoán được nhất định là cô ta sẽ đến hái Vô Cấu Quả, cho nên mới ở chỗ này chờ bọn họ chui đầu vào lưới.
Ở loại địa phương này, Tà Liên Nữ Đế không dám tùy tiện di chuyển vị trí, nếu không sẽ rơi vào trong Vô Lượng Hải, sẽ trực tiếp bị hút vào.
‘Thế nhưng mà cường hành chiến một trận, cho dù là cô ta liên thủ với Hàn Sâm, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Vô Thần Đại Đế.
Hàn Sâm cũng không thể ở chỗ này triệu hồi ra Bán Thần, Tà Liên Nữ Đế biết rõ tình huống hiện tại vô cùng không ổn, liền coi như là bọn họ muốn đi, ở trên Vô Lượng Hải cũng chạy không thoát.
Vô Thần Đại Đế lạnh lùng nói:
- Mặc kệ là kiểu chết như thế nào, chết chính là chết, không có gì khác nhau.
- Có vẻ như mày rất chắc chắc có thể giết bọn tao? Hàn Sâm nhìn Vô Thần Đại Đế nói ra.
- Lần này sẽ không không cho chúng mày bất cứ cơ hội nào, mày cũng không thể ở chỗ này triệu hồi ra Vĩnh Dạ Nữ Đế.
Vô Thần Đại Đế nói xong, đã mang theo hắc đao từng bước một đi tới chỗ bọn Hàn Sâm.
Vô Thần Đại Đế đi mặc dù không nhanh, nhưng lại gây ra một loại lực áp bách vô hình, hắc đao trong tay chậm rãi giơ lên, mũi đao chỉ tới phía Hàn Sâm.
Rất rõ ràng, mục tiêu của Vô Thần Đại Đế là Hàn Sâm, y liền liếc cũng không thèm liếc Tà Liên Nữ Đế, đại khái biết rõ giết Tà Liên Nữ Đế cũng không hề có tác dụng gì.
- Đả bại mày, không cần phiền toái triệu hoán Vĩnh Dạ Nữ Đế tới.
Hàn Sâm đưa Bảo Nhi trong ngực cho Tà Liên Nữ Đế, sau đó mặt hướng tới Vô Thần Đại Đế, thân thể nổi lên ánh sáng màu tinh ngọc, lực lượng toàn thân nội liễm cực độ, cơ hồ không ai có thể cảm giác được sinh cơ của hắn, giống như đã biến thành một pho tượng vậy.
- Chúng ta cùng một chỗ đối phó với y.
Tà Liên Nữ Đế nhíu mày, âm thầm đem Vĩnh Dạ bảo thạch cầm ở trong tay.
- Không cần, một mình tôi là đủ, chị giúp tôi chăm sóc cho Bảo Nhi và giáo sư đi.
Hàn Sâm bình tĩnh nói.
Mặt Vô Thần Đại Đế không biểu tình, trực tiếp một đao chém xuống Hàn Sâm. Lực lượng của đao kia vẫn vô hình vô tức, căn bản không để cho người ta cảm thấy được lực lượng chấn động.
Hàn Sâm bình tĩnh nhìn hắc đao, thân hình nhẹ nhàng hơi tránh ra, một khung xương thú ở phía sau hắn không xa lập tức bị chém thành hai nửa, ‘rầm rầm’ một tiếng chìm vào bên trong đầm lầy.
Vô Thần Đại Đế không nhịn được khẽ nhíu mày, Hàn Sâm vậy mà hoàn mỹ tránh né một đao kia của y, Vô Thần Đại Đế không biết đây là trùng hợp, hay là Hàn Sâm thật sự có thể hoàn mỹ né tránh lực lượng của y.
Trong lúc tâm niệm chuyển động, hắc đao trong tay Vô Thần Đại Đế đã giống như là liêm đao thu hoạch sinh mạng của tử thần chém ra ngoài.
Thân hình Hàn Sâm chớp động, trong sự ưu nhã mang theo một tia thong dong, Vô Thần Đại Đế chém liên tục vài đao, liền góc áo của hắn đều không thể chém trúng một mảnh.
Tà Liên Nữ Đế vừa mừng vừa sợ, Hàn Sâm lại có thể né tránh đao của Vô Thần Đại Đế, chuyện này trước kia còn không có mấy người có thể làm được, ít nhất là chính Tà Liên Nữ Đế cũng không nắm chắc có thể né tránh đao của Vô Thần Đại Đế, chỉ có thể dựa vào truyền tống thoát đi, hoặc là trực tiếp dùng lực chọi cứng.
Trong lòng Hàn Sâm cũng hơi có chút vui sướng, sau khi Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật mở ra mười đạo khóa gen, hắn đã có thể ở bên trong sâu xa cảm ứng được đao của Vô Thần Đại Đế, còn muốn dựa vào lực lượng như vậy tổn thương hắn đã là chuyện không thể nào.
Vô Thần Đại Đế lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thoáng qua, chỉ là có thể nhìn thấu đao lực của y, chuyện đó cũng không có ý nghĩa gì.
Đại Đế ở bên trong không gian thứ ba Tí Hộ Sở, cũng có người có thể nhìn thấu đao lực của y, nhưng mà những người kia vẫn đều không phải là đối thủ của y, chỗ ỷ lại của Vô Thần Đại Đế, không chỉ đơn giản là có đao lực quỷ dị mà thôi.
Vô Thần Đại Đế chậm rãi giương Hắc Đao trong tay lên, lực lượng trên người cũng theo đó mà ngưng tụ, khiến cho khí thế trên người càng ngày càng mãnh liệt, đao còn chưa chém ra, khí tức trên thân đã ngưng tụ thành thực chất, giống như là núi lửa phun trào bay thẳng đến tận chân trời.
Hàn Sâm nhìn Vô Thần Đại Đế, chỉ thấy sau lưng y mơ hồ hiện ra một bóng đen quỷ dị, giống như là ác ma dữ tợn đứng ở sau lưng Vô Thần Đại Đế.
Tà Liên Nữ Đế cưỡi trên lưng Ngư Vương, mang theo Bảo Nhi cùng Bạch Dịch Sơn đã đi ra khỏi hòn đảo, hạ xuống đại lục nhìn Hàn Sâm cùng Vô Thần Đại Đế ở trên hòn đảo, trong tay thủ sẵn Vĩnh Dạ bảo thạch, tùy thời chuẩn bị ra tay.
- Dị Linh kia rất mạnh à?
Bạch Dịch Sơn nhíu mày hỏi.
Tà Liên Nữ Đế nhìn chằm chằm vào chiến trường đáp: - Người đứng đầu thập đại Thần Tử lần vừa rồi.
Bạch Dịch Sơn lập tức lộ ra vẻ kinh hãi:
- Đây chẳng phải là Dị Linh mạnh nhất ở trong không gian thứ ba Tí Hộ Sở sao? Hàn Sâm không có vấn đề gì chứ?
- Dị Linh mạnh nhất thì không nhất định, nhưng tuyệt đối là một trong những Đại Đế cấp cao nhất ở bên trong không gian thứ ba Tí Hộ Sở.
Tà Liên Nữ Đế nhíu mày nói:
- Hàn Sâm có vấn đề hay không thì tôi không biết, gần đây hắn vừa mới mở ra đạo khóa gen thứ mười, nhưng mà có thể chống lại Vô Thần Đại Đế hay không, vậy cần phải đấu qua mới biết được.
Bạch Dịch Sơn có chút khẩn trương nhìn vào trong chiến trường, Bảo Nhi lại ôm bình sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói ra:
- Ba ba lợi hại nhất, nhất định sẽ thắng.
Tà Liên Nữ Đế cùng Bạch Dịch Sơn lại đều không nói gì, bọn họ cũng không dám ngây thơ tự tin giống như Bảo Nhi vậy.
Lúc này Hàn Sâm đã rút Thái A Kiếm cùng Phượng Hoàng Thần Kiếm ra, hắn cũng muốn thử nhìn một chút, Băng Cơ Ngọc Cốt mười đạo khóa gen, có thể chống lại Vô Thần Đại Đế hay không.
Vô Thần Đại Đế nắm đao, Hàn Sâm nắm kiếm, hai người đều giữ im lặng từng bước một đi đến chỗ đối phương.
Tốc độ hai người tiến lên cũng không nhanh, nhưng lại gây ra một loại cảm giác giống như toàn bộ Thiên Địa đều theo bước chân của bọn họ tiến lên phía trước.
Bầu trời sau lưng Vô Thần Đại Đế giống như là đã hóa thân thành một ác ma khủng bố, đang giương nanh múa vuốt ép tới chỗ Hàn Sâm.
Hết chương 1310.