Chương 1352. Trứng nhảy nhót
Sau lưng Hàn Sâm vừa vặn cũng có một con dị thú đánh tới, viên Tinh Đản này lại nện ở trên cánh tay con dị thú kia, một lần nữa bị bắn ra ngoài.
Chỉ thấy một quả cầu nhảy nhót lớn chừng quả đấm, ở trong đàn thú bắn tới bắn lui, căn bản là một chút tác dụng cũng không có, đừng nói là đả thương người rồi, liền một chỗ sưng đỏ đều không ném ra được.
“CMN, mình hao tốn nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, bỏ ra nhiều †âm huyết như vậy, tu luyện thời gian lâu như vậy, liền ngưng tụ ra một thứ như thế này? Con mẹ nó mình cũng không phải là vú em, không cần tạo món đồ chơi cho con gái à? ” Trong lòng Hàn Sâm buồn bực, hắn thật sự là không nhìn ra thứ này đến cùng là làm được cái gì.
“Được rồi, vẫn dựa theo kế hoạch đã định đi tới cái khe nứt kia đi. ” ‘Tâm niệm của Hàn Sâm vừa động, đem Tinh Đản bắn ra thu hồi lại vào trong Hồn Hải.
Hắn đã xem trong chốc lát, Tinh Đản đập lên trên người những con dị thú kia, dị thú vẫn sinh long hoạt hổ phóng tới chỗ hắn, căn bản là không có tác dụng gì.
Hàn Sâm tiếp tục hướng tới phía cái khe lớn kia phóng đi, những nơi đi qua không biết đã chém giết bao nhiêu dị thú, chỉ có điều giết nhiều dị thú thông thường hơn nữa cũng không có tác dụng gì.
Móng vuốt của một con Ngân Dực hầu lại ở dưới tình huống Hàn Sâm né tránh không kịp, trực tiếp cào trúng phía sau lưng hắn.
Hàn Sâm đã làm tốt chuẩn bị bị thương, nhưng mà con Ngân Dực hầu kia chộp lên trên lưng của hắn, Hàn Sâm cũng không hề cảm thấy có đau đớn giống như là trong dự đoán.
Hắn vậy mà không hề có một chút cảm giác đau đớn nào, trong lòng không khỏi khẽ giật mình, dùng Động Huyền Kinh nhìn thoáng qua chỗ mình bị Ngân Dực hầu cào trúng.
Sau khi nhìn rõ ràng không khỏi càng thêm cảm thấy ngoài ý muốn, chỗ đó vậy mà một chút tổn thương cũng không có, ngay cả áo giáp đều không bị tổn hại.
“Tại sao lại có thể như vậy? ” Hàn Sâm trong lòng kinh ngạc.
Móng vuốt của Ngân Dực hầu lợi hại vô cùng, trước đó Hàn Sâm đã lĩnh giáo rất nhiều lần, áo giáp Ốc Sên Ngọc căn bản ngăn là không được uy lực của móng vuốt kia, mỗi một lần móng vuốt của Ngân Dực hầu đều có thể lưu lại vết thương chảy máu ở trên người hắn.
Mặc dù bởi vì Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật của Hàn Sâm vô cùng mạnh mẽ, chỉ là vết thương trên da thịt, nhưng cũng đã vô cùng dọa người.
Lúc này đây lại vô cùng kỳ quái, Ngân Dực hầu rõ ràng đã cào lên phía sau lưng Hàn Sâm rồi, nhưng lại một chút vết thương cũng không có.
“Chẳng lẽ là Ngân Dực hầu nhường rồi hả? ” Hàn Sâm mới nghĩ thoáng qua đã bỏ đi ý nghĩ này.
Ngân Dực hầu chỉ là sinh vật được vẽ ra, bản thân cũng không có hỉ nộ, cũng không có dư thừa cảm tình, chỉ là nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân để làm việc, căn bản là không tồn tại khả năng nhường, trừ phi là Ngọc Khâu Chi Chủ mệnh lệnh cho nó làm như vậy.
Thế nhưng mà Ngọc Khâu Chi Chủ căn bản chính là muốn mạng của Hàn Sâm, như thế nào lại ra lệnh cho Ngân Dực hầu không làm hắn bị thương?
Trong lòng Hàn Sâm có chút không nghĩ ra, lúc đang nghỉ hoặc, lại một con Ngân Dực hầu từ bên cạnh giết tới đây, lại để cho hắn không kịp trốn tránh, chỉ có thể giơ cánh tay lên chống đỡ.
Mặc dù chặn lại cú vồ của Ngân Dực hầu, nhưng trên cánh tay vẫn lưu lại vài vết cào, chuyện này để cho Hàn Sâm biết rõ, tuyệt đối là Ngân Dực hầu không hề hạ thủ lưu tình đối với hắn.
“Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì vừa rồi phía sau lưng lại không bị thương? ” Trong lòng Hàn Sâm hết sức nghỉ hoặc.
Vừa xung phong liều chết vừa đem lực chú ý đều tập trung lên trên người con Ngân Dực hầu không tổn thương mình kia, nhưng mà Hàn Sâm cũng không nhìn ra thứ gì khác thường, đều giống như ba con Ngân Dực hầu khác.
Trước đó con Ngân Dực hầu này đã từng lưu lại vết thương ở trên người Hàn Sâm, chỉ có một lần vừa rồi kia là ngoại lệ.
“Nếu như có cái gì khác biệt, thì hình như vừa rồi Tinh Đản bắn ra, đã bắn trúng một cái lên trên người một con Ngân Dực hầu, không phải là một con Ngân Dực hầu này đấy chứ? ” Hàn Sâm âm thầm suy tư.
Vừa rồi số lần Tinh Đản bắn ra quá nhiều, Hàn Sâm cũng không có tâm tình đi chú ý, chỉ nhớ rõ hình như là đã bắn trúng một con Ngân Dực hầu, còn là một con nào cũng không rõ.
“Nếu thật là con Ngân Dực hầu bị bắn trúng kia, vậy không phải là Tinh Đản sẽ có được năng lực làm bằng hữu với dị thú? Chỉ cần bị nó bắn trúng, mình cùng dị thú sẽ là bạn tốt cả đời rồi, từ nay về sau ai cũng sẽ không thương hại ai, cho nên Ngân Dực hầu mới có thể hạ thủ lưu tình đối với mình? ” Hàn Sâm nghĩ lại lại cảm thấy ý nghĩ này thật sự là quá hoang đường.
Nếu thật là như vậy, con Ngân Dực hầu kia cũng không giống như bây giờ, hung thần ác sát lần lượt lao tới tấn công hắn.
“Thế nhưng mà xác thực là nó không thương tổn đến mình? Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ Ngân Dực hầu còn biết diễn Vô Gian đạo, biết rõ nếu như nó không xuất lực, Ngọc Khâu Chi Chủ sẽ tiêu diệt nó, cho nên mới phải ở đó diễn kịch? Thoạt nhìn là đang dốc sức liều mạng với mình, kỳ thật là đang âm thầm hạ thủ lưu tình?”
Hàn Sâm nhìn thoáng qua bộ dáng hung ác của Ngân Dực hầu, cảm thấy ý tưởng này cũng không thực tế, nếu nó thật sự là làm như vậy, hành động kia tuyệt đối có thể đạt được giải thưởng vua màn ảnh rồi.
Hàn Sâm nghĩ không ra là nguyên nhân gì, vừa chạy vừa quan sát con Ngân Dực hầu kia.
Ngọc Khâu Chi Chủ chỉ vẽ ra được bốn con Ngân Dực hầu, những con khác đều là dị thú bình thường, hiển nhiên bản sách cổ do gien hạch biến thành, cũng không phải là hoàn toàn không có hạn chế, ít nhất hắn cũng không có cách nào vô hạn vẽ ra sinh vật như Ngân Dực hầu.
Ngọc Khâu Chi Chủ thấy bốn con Ngân Dực hầu cộng thêm nhiều dị thú như vậy lại vẫn không thể chém giết Hàn Sâm, không khỏi khẽ nhíu mày.
Ngẩng đầu nhìn phương hướng Hàn Sâm phóng đi, chân mày của Ngọc Khâu Chi Chủ nhíu sâu hơn, cơ hồ nhăn trở thành chữ Xuyên, hiển nhiên là bên kia có thứ mà ngay cả hắn đều có chút kiêng ky.
Suy tư một lát, Ngọc Khâu Chi Chủ cắn răng một cái, một lần nữa lật ra sách cổ, ở bên trong ánh sáng màu bạc kia, ngưng chỉ vẽ lên phía trên.
Lúc này Ngọc Khâu Chi Chủ vẽ càng thêm chậm, mỗi một nét bút rơi xuống, trên trán đều hiện ra lượng lớn mồ hôi, theo gương mặt của hắn không ngừng rơi xuống.
Đã qua mấy phút, rốt cục Ngọc Khâu Chi Chủ mới thu ngón tay về, mà sắc mặt của hắn đã hơi có chút trắng bệch, nhưng lại thở ra một hơi thật dài.
Chỉ thấy ở trong sách cổ có vầng sáng màu bạc tỏa ra, một sinh vật toàn thân hiện ra ánh sáng màu bạc từ trong đó hiện lên đi ra.
Sinh vật kia giống như là ác quỷ được miêu tả trên bích hoạ ở trong thần miếu, thân thể cường tráng diện mục ghê tởm, trong hai tay còn nắm một thanh dĩa ăn nhuốm máu, giống như lệ quỷ đòi mạng trong truyền thuyết.
Sau khi ác quỷ từ trong sách cổ đi ra, một đôi mắt hiện ra ánh sáng màu lục đã nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, trường xiên trong tay cắm xuống, cũng đã đâm tới Hàn Sâm.
Lực lượng cùng tốc độ của ác quỷ đều mạnh mẽ đến cực điểm, một xiên đâm ra, thân thể giống như nối liền với cái xiên thành một thể, mơ hồ mang theo tiếng xé gió, trong chốc lát đã đến trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm một tay ôm Long tộc nữ đầu bếp, chỉ có thể dùng một tay nắm lấy sừng thú đón đỡ.Coongl
Xiên cùng sừng thú đụng vào nhau, Hàn Sâm chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ đánh úp lại, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, hai chân cày ra hai cái rãnh sâu ở trên mặt đất, một mực kéo dài ra xa hơn 100m, mới ngừng lại được.
Tay Hàn Sâm nắm sừng thú cũng hơi run rẩy, hiển nhiên là phải thừa nhận lực lượng quá mạnh, sinh ra cảm giác có chút tê liệt.
Mà vừa lúc này, một con Ngân Dực hầu thừa dịp Hàn Sâm lực cũ đã qua lực mới chưa sinh ra, nhào tới sau lưng Hàn Sâm, móng vuốt trực tiếp chộp tới sống lưng của Hàn Sâm.
Lập tức, móng tay màu bạc giống như là dao găm kia, trực tiếp đâm lên trên người Hàn Sâm, khiến cho Hàn Sâm mở to hai mắt ra nhìn.
Hết chương 1352.