Chương 1400. Tiến Vào Nơi Ẩn Núp
Hàn Sâm đợi hai ngày trong doanh địa, sau đó nhận được lệnh xuất phát tiến về nơi ẩn núp.
Kỳ thật ở vị trí nơi trú quân, có thể nhing thấy nơi ẩn núp, ở trong nơi ẩn núp, cả ngày có mây mù bao phủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng.
“Tiểu huynh đệ, lát nữa đi vào nơi ẩn núp, cố gắng đi ở bên cạnh tôi, như thế cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau. ” Khi vừa lên đường, Lệ tiên sinh đã quay sang nói với Hàn Sâm.
Hàn Sâm gật gật đầu: “Đúng là nên chiếu ứng lẫn nhau, chúng ta đều là đồng bào, hi vọng đều có thể sống sót đi ra.”
Hàn Sâm vừa mới nói xong, Bán Thần nhìn có chút trẻ tuổi tên Hứa Ngôn Mộng bĩu môi một cái rồi nói: “Cậu thật đúng là dám nói? Lệ tiên sinh bảo cậu đi cạnh ông ta gần một chút, đó là muốn bảo về cậu… một người mới ngưng tụ ra Gien hạch Đồng Thau như cậu, không có người bảo vệ, ở bên trong chết cũng không biết chết như thế nào.”
“Thì ra là thế, đa tạ Lệ tiên sinh. ” Tuy Hứa Ngôn Mộng nói chuyện khó nghe, nhưng Lệ tiên sinh đúng là đang biểu đạt thiện ý, Hàn Sâm cũng lười so đo với Hứa Ngôn Mộng, quay sang nói lời cảm ơn với Lệ tiên sinh.
Lệ tiên sinh cười một cái nói: “Bảo về thì không dám nói tới, tự mình cũng không biết có thể đi ra từ trong nơi ẩn núp kia hay không, tất cả mọi người cùng cố hết sức mà thôi.”
Không bao lâu, dưới sự dẫn dắt của Ngọc Huyễn và đại tỷ Ngọc Diệu, một đoàn người Hàn Sâm đã đi tới khe núi trước nơi ẩn núp.
Hàn Sâm vốn cho rằng khi tới gần, là có thể sẽ nhìn rõ hơn một chút, nhưng đến nơi này mới phát hiện, dù đến gần vẫn chỉ có thể nhìn thấy mây mù bao phủ.
Ngọc Diệu để bọn họ ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, sau đó nhìn thấy từ một hướng khác lại có một đội người đến, người dẫn đầu kia, Hàn Sâm lại quen biết, đúng là người phụ nữ và con chó đen đã chiếm Tinh Hải châu của hắn.
“Thần nữ, cô tới quá muộn. ” Ngọc Diệu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia rồi nói.
Thần nữ còn chưa lên tiếng, con chó đen kia đã kêu lên: “Cái gì gọi là tới muộn, chúng ta tới thế này gọi là thật đúng lúc.”
Khi bọn hắn đang nói chuyện, Hàn Sâm đánh giá một đoàn người do Thần nữ dẫn, ngoại trừ dị sinh vật, còn có năm nhân loại, sinh mệnh khí tức đều không tệ lắm, trong đó có hai người có sinh cơ đặc biệt cường đại, tương đương với ba người Lệ tiên sinh, đều là người đã ngưng tụ Gien hạch Bảo Thạch.
Chờ bọn hắn nói xong, con chó đen đột nhiên chỉ vào Hàn Sâm nói: ” Thiên Ngoại nhà các cô cũng quá vô dụng, vậy mà tìm một nhân loại mới chỉ ngưng tụ ra Gien hạch Đồng Thau như vậy, Thần Vực chúng ta vốn khinh thường kiểu nhân này.”
“Thêm một người là thêm một phần lực lượng, chắc chắn sẽ có chút tác dụng. ” Ngọc Diệu lạnh nhạt nói.
Hàn Sâm đột nhiên nghĩ đến, người phụ nữ và con chó đen lúc trước xuất hiện ở Tàng Chân cốc, có lẽ bọn hắn đi tìm Nam Ly Thiên, kết quả Nam Ly Thiên đã chết, thấy hắn chỉ là một nhân loại mới ngưng tụ ra Gien hạch Đồng Thau, cho nên mới không mang hắn đi.
“Đã đến giờ, chuẩn bị lên đường đi. ” Thần Nữ lạnh nhạt nói một câu.
Ngọc Diệu cũng không nói gì thêm, để đám người Hàn Sâm tụ tập cùng một chỗ chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thấy mây mù ngoài nơi ẩn núp kia dưới ánh mặt trời đã dần dần tán đi, có thể nhìn thấy rõ cửa thành, lúc này mới để bọn hắn xuất phát về nơi ẩn núp.
Một chuyến này tổng cộng có chín người, ngoại trừ Hàn Sâm, Lệ tiên sinh, Hứa Ngôn Mộng cùng lão Thu, phía Thần Vực có thêm năm người là Vương Chiếu, Chung Tam Tiếu, Dư Chí Do, Hạ Trực, Tiêu Lưu Ngọc.
Phía Hàn Sâm do Lệ tiên sinh cầm đầu, bên kia lại do Lưu Ngọc và Chung Tam Tiếu cầm đầu, tuy đều là nhân loại, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được, hai phe vẫn có tâm tư riêng đấy.
Đối với chuyện này Hàn Sâm cũng không thấy kỳ quái, Nhân loại vốn
nổi danh vì chuyên đấu tranh nội bộ, có câu nói: đấu với người kỳ nhạc vô cùng, nói lời này đúng là để nói về nhân loại, đừng nói là chín người, cho dù chỉ có hai người, vì lợi ích khác nhau cũng có thể đấu một trận.
“Tiểu Hàn, cẩn thận những sương mù đó, không nên tới gần chúng. ” Lệ tiên sinh nhắc nhở Hàn Sâm.
Hàn Sâm cảm ơn Lệ tiên sinh, nhưng trong lòng thâm mắng: ” Hai tên khốn Ngọc Huyễn và Nhạc Thanh kia, không biết còn có bao nhiêu chuyện không nói cho mình biết, sương mù này ngay cả Động Huyền khí của mình cũng không xuyên qua được, chỉ có thể cảm giác được một nguy cơ rất lớn, trước khi vào bọn hắn lại chưa từng nói qua.”
“Lệ tiên sinh, chúng ta có nên đi nhanh để ra trước khi mây mù lại nồng đậm không? ” Hàn Sâm hỏi Lệ tiên sinh.
Lệ tiên sinh đáp: “Mây mù này chỉ khi đến giữa buổi trưa mới hơi mỏng một ít, có thể để chúng ta an toàn đi qua, sau một lát sẽ lại một lần nữa ngưng tụ bên ngoài nơi ẩn núp, bên trong cực kỳ nguy hiểm, nếu chúng ta lại muốn đi ra, ít nhất phải đợi đến khoảng giờ này ngày mai.”
Hàn Sâm nghe thế mới biết, cũng không phải muốn đi ra là có thể đi ra, những chuyện này Ngọc Huyễn và Thanh Nhạc đều không với hắn, có lẽ lúc trước là vì giữ bí mật, về sau Hàn Sâm lại không được Ngọc Diệu coi trọng, cho nên cũng không có người có ý muốn nói cho hắn biết những thứ này.
Hàn Sâm chỉ sợ là trong nhiều người như vậy, hắn chính là người hiểu ít nhất về tòa nơi ẩn núp này.
Một đoàn người bắt đầu đi vào bên trong nơi ẩn núp, không khí có chút áp lực, ngoại trừ Hàn Sâm và Lệ tiên sinh hàn huyên vài câu, những người khác không nói lời nào, hiển nhiên tâm tình đều rất trầm trọng, mọi người đều biết lần này là cửu tử nhất sinh.
Đi tới trước cổng chính nơi ẩn núp, đại môn kia đã bị người đẩy ra một khe cửa nhỏ, mọi người đi qua khe hở kia, tiến vào nơi ẩn núp thần bí mà quỷ dị kia.
Hàn Sâm vốn nghĩ rằng sau khi tiến vào nơi ẩn núp sẽ có thể nhìn thấy kiến trúc có phù điêu « Mệnh Môn », nhưng vượt quá tưởng tượng của Hàn Sâm, hắn xem tranh vẽ có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng lúc này chân chính đến nơi này, lại phát hiện trong nơi ẩn núp cũng có thật nhiều mây mù, mặc dù không có đậm đặc như bên ngoài, nhưng kiến trúcở xa đều rất khó nhìn rõ, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy phía trước có một kiến trúc giống như tháp mà không phải tháp, lại giống như bia mà không phải bia.
“Các huynh đệ, bây giờ chúng ta vào được, ở đây đều là nhân loại chúng ta, không có người ngoài, có thể nói về những tin tức mình biết một chút cho mọi người cùng nghe. ” Lệ tiên sinh nhìn đám người Vương Chiếu: “Để mọi người cơ hội giữ lại mạng sống, chúng ta nói về tình huống nơi ẩn núp này đi?”
“Vậy dĩ nhiên là không thể tốt hơn rồi. ” Đám người Vương Chiếu liếc mắt nhìn nhau, sau đó Vương Chiếu nói.
Mọi người bắt đầu nói ra tất cả những tình huống mà mình biết, bọn hắn vốn cũng không biết trong nơi ẩn núp xảy ra chuyện gì, những chuyện mà họ biết đều là Ngọc Diệu và Thần nữ nói cho bọn hắn biết đấy.
Nhưng bởi vì Thiên Ngoại và Thần Vực chia ra hai lần để thăm dò nơi ẩn núp, con đường mà bọn hắn đi có chút không giống, cho nên tin tức lấy được cũng có chút không giống.
Hàn Sâm nghe bọn hắn từng người nói, cuối cùng cũng đã hiểu sơ bộ về nơi ẩn núp này, không giống vừa rồi hoàn toàn không biết gì như vậy.
Thanh Nhạc nói rất hời hợt, giống như những nhân loại lần trước kia rất dễ dàng đi tới trước quan tài đồng thau cổ, nhưng trên thực tế không có chuyện như vậy, trước khi đi đến quan tài đồng thau cổ, hai mươi chín người kia cũng đã chết hơn phân nửa.
Đám người Lệ tiên sinh đứng ở cửa lớn thương nghị một hồi lâu, cuối cùng mới xác định một đường đi mà tất cả mọi người đều công nhận.
Hàn Sâm chỉ là một cái Gien hạch Đồng Thau, hơn nữa hiểu về nơi ẩn núp ít nhất, cho nên trên cơ bản cũng không có quyền phát ngôn gì, chỉ có thể đứng ở một bên nghe.
Nhưng dù đi con đường nào, khẳng định phải đi qua chỗ kiến trúc giống tháp mà lại không phải kia, khác biệt chỉ là đi bên trái hay bên phải.
Mà căn cứ vào lời của đám Lệ tiên sinh, kiến trúc kia vô cùng nguy hiểm.
Hết chương 1400.