Chương 1401. Mạng Ta Tức Mạng Ta
Hàn Sâm đi theo bên người Lệ tiên sinh để tiến về phía trước. Tất cả mọi người đều đi rất cẩn thận, mặc dù bọn họ chỉ nghe nói rằng chỉ cần không cách cái kiến trúc này quá gần thì sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng không ai cho rằng cái việc nghe nói này sẽ đúng mười trên mười. Bọn họ chưa từng tự mình đến đây, nên ai nấy đều vô cùng cảnh giác với tất cả mọi thứ, ngay cả với người bên cạnh cũng thế.
Mọi người đi từ phía bên trái của kiến trúc, nhưng cũng không thể cách †òa kiến trúc kia quá xa. Bởi vì ở phía xa có lớp sương mù rất dày, bọn họ càng không muốn đi vào trong sương mù hơn.
Tất cả mọi người vẫn luôn duy trì khoảng cách chừng mười mét với kiến trúc kia, sau khi tới gần, Hàn Sâm rốt cuộc thấy rõ nó.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là mặt chính, quả nhiên giống bản vẽ y như đúc, bên trên có khắc mười phù điêu hình người và phần mở đầu của đoạn Mệnh Môn kia.
Thanh Nhạc không hề gạt ta điều này.” Sau khi quan sát cẩn thận, hắn thấy chính diện không khác gì bản vẽ, Hàn Sâm tiếp tục theo mọi người tiến lên, nhìn mặt bên của tòa kiến trúc.
Thấy rõ mặt bên, tất cả mọi người đều biến sắc. Bên cạnh mặt bên của †òa kiến trúc này có ba người ngồi đó, thoạt nhìn thì trên người đều không có vết thương nào, sắc mặt cũng rất bình thường, ngồi đấy như là đang ngủ vậy, nhưng trên người họ không có chút sinh cơ nào, đã chết từ rất lâu rồi.
Thấy ba người này, Hàn Sâm biết lời của mấy người Lệ tiên sinh hồi nãy không hề sai. Quả nhiên những người lại gần kiến trúc đều chết rất quỷ dị, thậm chí còn không biết rõ chết như thế nào.
Hàn Sâm quan sát ba thi thể mấy lần, vẫn không nhìn ra bọn họ chết kiểu gì. Họ ngồi xếp bằng ở đấy, dựa vào tường mặt bên của kiến trúc như là hòa thượng đang ngồi, cứ cúi đầu chết như vậy.
Tại sao họ phải dựa vào kiến trúc kia và bày ra tư thế đó, tất cả mọi người đều không hiểu. Nếu nói là do lực lượng nào đó giết chết họ, việc bị chặt đầu hay mở ngực phanh bụng có khi khiến người khác dễ tiếp thu hơn chút, nhưng cách chết kiểu này có hơi quỷ dị thật sự.
Hàn Sâm không nhìn thi thể nữa, ánh mắt hắn rơi xuống vách tường mặt bên của kiến trúc, quả nhiên lại thấy được một ít phù điêu và chữ viết.
Chẳng qua hơi khác với tưởng tượng của Hàn Sâm là những chữ viết kia không phải đoạn sau của Mệnh Môn mà là một câu thoại vô cùng cổ quái.
“Mạng ta tức mạng ta, mạng ngươi cũng mạng ta, chuyện luân hồi sinh tử, không do người chút nào.” Dư Chí Do nhẹ giọng đọc câu trên vách tường lên.
Hàn Sâm không hiểu những lời này rốt cuộc có ý gì. Ánh mắt hắn nhìn sang những phù điêu hình người, vừa nhìn liền nhất thời có chút giật mình.
Trên vách tường mặt bên có mười phù điêu hình người, chỉ là mười hình người này đều đang ngồi, tư thế ngồi của ba người kia thế mà giống ba hình người trong đó y như đúc.
Trong lúc Hàn Sâm đang giật mình thì bỗng nghe Vương Chiếu lớn tiếng rống lên: “Dư Chí Do, ngươi làm gì thế, mau quay về.”
Hàn Sâm vội vã nhìn sang, chỉ thấy không biết vì sao mà Dư Chí Do lại đi tới kiến trúc kia, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh, khiến người ta có muốn kéo hắn lại thì cũng không có cơ hội, trong nháy mắt đã chạy tới phía chân tường.
Sau đó mấy người Hàn Sâm nhìn thấy một cảnh kì lạ. Dư Chí Do xoay người ngồi xếp bằng, lưng dựa vào vách tường kia, cười quỷ dị với bọn họ. Nụ cười ấy khiến mấy người Hàn Sâm thấy da đầu tê dại, sau đó hắn cứ như vậy nhắm hai mắt lại, sinh cơ trên người lập tức biến mất, giống như người chết vậy.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy lạnh cả lưng, trên người đều nổi da gà. Một người sống sờ sờ ra đấy mà lại chết một cách kỳ lạ như vậy, thậm chí bọn họ còn không biết được hắn đã chết như thế nào.
Mặc dù Dư Chí Do không mạnh lắm trong số chín người, nhưng hắn vẫn có hạch gen Hoàng Kim. Trong chuyến đi lần này, trừ Hàn Sâm ra thì những người còn lại đều là tinh anh trong nhân loại Bán Thần, không có ai quá yếu, nhưng hắn lại chết như vậy, chết một cách không rõ ràng, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Hàn Sâm càng thấy rõ tư thế của tên Dư Chí Do kia giống y như một hình người ở trên vách tường.
“Đừng đọc thành tiếng dòng chữ trên vách tường.” Lệ tiên sinh nhíu mày nhìn tường nói.
Lúc này mọi người mới nhớ tới, vừa nãy bọn họ đều ở đây nhìn chữ trên tường, nhưng chỉ có Dư Chí Do nói ra.
Vương Chiếu nói với sắc mặt khó coi: “Tất cả mọi người phải cẩn thận, Tí Hội Sở này rất kỳ lạ, đừng nhìn loạn đọc loạn, nếu nguy hại đến tính mạng thì không ai cứu được các ngươi đâu.”
Mọi người thấy trong lòng lạnh lẽo, cũng không dám nhìn về phía kiến trúc nữa, quay đầu cắn răng tiếp tục đi tới.
Đáng lẽ họ còn cho rằng có kinh nghiệm của người đi trước, dọc đường này sẽ không cần phải chết người nữa, nhưng giờ vừa đi qua đã chết mất một người, điều này khiến tâm trạng mọi người nặng nề hơn.
Hàn Sâm không thu hồi ánh mắt. Hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mười bức vẽ hình người kia, ghi nhớ lại tư thế của bọn họ. Hắn cảm thấy những tư thế này có chút liên quan tới Mệnh Môn.
Rất nhanh, mọi người sắp đi qua tòa kiến trúc kia, có thể nhìn thấy đằng sau của kiến trúc.
Chẳng qua lúc này mấy người Vương Chiếu không dám nhìn linh tinh nữa, căn bản không quay đầu nhìn kiến trúc đằng sau. Hàn Sâm đi cuối cùng thì lại dừng bước, nhìn về vách tường ở phía sau kiến trúc.
Trên vách tường đằng sau kiến trúc không có chữ viết gì, chỉ có mười đồ án điêu khắc hình người. Động tác của họ có ngồi có đứng có nằm, thoạt nhìn mỗi người đều không giống nhau.
Hàn Sâm ghi nhớ những hình vẽ ấy, sau đó đi về một bên khác của kiến trúc, định lượn qua xem thử một bên kia của bia đá sẽ có thứ gì.
“Tiểu Hàn, ngươi làm gì thế?” Lệ tiên sinh cho rằng Hàn Sâm cũng trúng chiêu, vội phi thân tới giữ tay Hàn Sâm lại, kéo hắn lùi về phía sau.
Hàn Sâm bị hắn kéo ra vài mét mới dừng lại. Ánh mắt của mấy người Vương Chiếu đều tập trung lên người hắn. Họ đều có khuôn mặt cảnh giác, dường như Hàn Sâm bị ác quỷ bám vào người vậy.
“Lệ tiên sinh, ta không sao. Ta chỉ muốn đi xem một bên khác của kiến trúc có khắc cái gì mà thôi. Ta luôn cảm thấy thứ được khắc trên tường của kiến trúc có liên quan rất lớn tới Tí Hội Sở này.” Hàn Sâm giải thích.
“Nói bậy gì thế, đó chỉ là mấy thứ hại người mà thôi. Ngươi cứ thành thật đi theo bọn ta đi, đừng gây rắc rối làm phiền hà Lệ tiên sinh.” Hứa Ngôn Mộng xụ mặt nói, hiển nhiên là rất bất mãn với việc tự ý hành động của Hàn Sâm.
“Lệ tiên sinh, ta muốn đi xem thử xem, có thể chờ ta một lát không?” Hàn Sâm không để ý tới Hứa Ngôn Mộng mà nói với Lệ tiên sinh.
Lệ tiên sinh trầm ngâm một lát, sau đó nói với mấy người Vương Chiếu: “Chi bằng cùng đi xem đi, mọi người không lên tiếng, chỉ nhìn một cái thôi, biết đâu có manh mối gì hữu dụng thật.”
“Lệ tiên sinh, các ngươi muốn đi thì cứ đi đi, chúng ta không đi đâu. Những người đến Tí Hội Sở Thần Vực lần trước đi tới bằng một bên khác của kiến trúc, bọn ta đại khái biết trên đó có gì cả rồi.” Chung Tam Tiếu mở miệng nói.
Ba người Vương Chiếu cũng gật đầu phụ họa, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn lại gần tòa kiến trúc quỷ dị kia nữa.
“Vậy thế này đi, hai người Lão Thu và Tiểu Mộng cũng ở lại đây, ta và Tiểu Hàn qua xem” Lệ tiên sinh thương lượng.
Hứa Ngôn Mộng có chút tức giận nói: “Lệ tiên sinh, ngươi hà tất phải nghe hắn nói bậy, đã đi tới đây rồi còn phải quay lại mạo hiểm ư?”
Lệ tiên sinh võ vai Hứa Ngôn Mộng: “Không sao đâu, ta cũng muốn đi xem thử coi bên kia kiến trúc có gì. Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.”
“Nếu ngươi muốn đi thật, vậy ta và Lão Thu sẽ đi cùng ngươi.” Hứa Ngôn Mộng nói.
“Không cần, các ngươi cứ ở đây đi, ta và Tiểu Hàn đi qua xem là được.” Lệ tiên sinh xua tay rồi vòng qua kiến trúc cùng Hàn Sâm, đi tới một bên khác.
Ánh mắt của Hàn Sâm vẫn nhìn vào kiến trúc. Sau khi thấy được mặt bên của một bên khác, trong lòng hắn lập tức vui vẻ.
Hết chương 1401.