Chương 1402. Tường Vận Mệnh
Ở mặt bên này của kiến trúc không có phù điêu, phía trên có rất nhiều chữ khắc chỉ chít vào nhau, ít nhất cũng phải mấy ngàn chữ.
An”
Hàn Sâm cho rằng đây là phần tiếp theo của “Mệnh Môn”, trong lòng đang mừng thầm, nhưng mà nhìn kỹ lại phát hiện nội dung viết phía trên chỉ nói đến vận mệnh luân hồi chứ không phải là công pháp gì.
Hàn Sâm có chút thất vọng nhưng vẫn xem hết nội dung, những nội dung này không hề có trợ giúp gì đối với việc tu luyện “Mệnh Môn” hết.
Hàn Sâm và Lệ tiên sinh nhìn một hồi lâu, bọn họ chưa kịp trở về thì lão Thu và Hứa Ngôn Mộng đã lập tức đi tới, chắc là lo lắng Lệ tiên sinh sẽ xảy ra chuyện.
“Chủ yếu những văn tự này nói tới vận mệnh và luân hồi, có lẽ hạch gen của Tí Hội Sở có liên quan tới hai thứ này. Vốn dĩ bản thân vận mệnh và luân hồi đã mang thuộc tính cực kỳ thần bí, lại có liên quan đến nhân quả, chúng ta phải cẩn thận một chút mới được.” Sau khi xem xong những chữ khắc chỉ chít đó, Lệ tiên sinh nói.
Hàn Sâm thất vọng đi theo nhóm người Lệ tiên sinh quay lại đội ngũ, mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, bọn họ càng cẩn thận hơn, có vết xe đổ của Dư Chí Do lúc trước, mọi người không ai dám nói nhiều, cũng cố gắng không đi lung tung dò xét, sợ sẽ vô tình mất mạng.
Sau khi đi qua kiến trúc vừa giống tháp vừa giống bia kia, phía trước lập tức xuất hiện một vách tường cao lớn, giống như một mê cung, có rất nhiều giao lộ không giống nhau, lối đi bên trong cũng hết sức quanh co.
lù phía trên vách tường, mây mù ngưng tụ thành mây đen, một phần vách tường cũng bị bao phủ trong đó, cũng không biết rốt cuộc những vách tường này cao bao nhiêu.
Phía ngoài cùng tổng cộng có ba lối vào, lúc trước Lệ tiên sinh và đám người Vương Chiếu đã bàn bạc xong xuôi, sẽ dùng con đường Tí Hội Sở Thiên Ngoại mà nhóm người trước đã đi, cũng chính là lối vào chính giữa.
Nhóm người lúc trước có ba người sống sót trở về, con đường mà bọn họ đi sẽ có cơ hội sống sót cao hơn, hơn nữa miêu tả của ba người họ về lối đi cũng rất giống nhau, chắc sẽ không có vấn đề gì quá lớn xảy ra.
Lệ tiên sinh lấy ra một tấm bản đồ, vừa đưa mọi người đi vào trong thông đạo, vừa đối chiếu bản đồ mấy lần rồi mới đi về phía trước, không dám chủ quan một chút nào.
Chưa đi được bao xa, mọi người đã thấy một thi thể người nằm trên mặt đất, trên người không hề có thương tích, nhưng đã chết.
“Đây là một trong những người ở nhóm đi vào Tí Hội Sở Thiên Ngoại lần trước sao?” Chung Tam Tiếu nhìn một lượt thi thể kia rồi cất tiếng hỏi.
“Đúng vậy, là một người trong nhóm trước.” Hứa Ngôn Mộng cẩn thận đánh giá thi thể rồi nói.
“Tại sao hắn lại chết ở chỗ này vậy?” Vương Chiếu cau mày nói.
Nơi này nhìn sơ cũng không có cơ quan gì, trên vách tường không có điêu khắc hoặc là chữ viết, nhìn qua thì đây là một lối đi rất bình thường, không khác gì với khu vực lúc trước bọn họ đã đi qua.
“Theo như lời của ba người sống sót trở về, chỉ khi lạc vào một lối đi sai mới phải chịu sức mạnh kỳ lạ công kích, chúng ta đúng đường thì phải không có vấn đề gì mới đúng, ba người bọn họ lúc đi vào và lúc trở lại đều là đi con đường này.” Lệ tiên sinh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Có lẽ là sau khi trúng cơ quan, chạy đến nơi đây rồi mới chết.” Hứa Ngôn Mộng nói.
Sau khi mọi người trao đổi, quyết định tiếp tục theo bản đồ đi về phía trước, có lẽ bản đồ kia là chính xác, dọc theo con đường không có bất cứ nguy hiểm gì, nhanh chóng thấy được lối ra như trên bản đồ đã ký hiệu.
Lệ tiên sinh đi ở đằng trước, nhìn thấy đã sắp tới lối ra, lại đột nhiên nghe “ầm” một cái, ngay vị trí lối ra kia có một thứ từ dưới đất trồi lên,
chặn kín lối ra ngay trước mắt bọn họ.
“Kỳ lạ, chuyện gì đây chứ? Không hề nghe ba người kia nói rằng ở đây lại có một vách tường chặn đường?” Lệ tiên sinh nhíu mày, cẩn thận đối chiếu lại trên bản đồ, xác nhận đây chính là lối ra.
“Hình như trên vách tường kia có chữ viết.” Lão Thu chỉ vào vách tường chặn đường rồi nói.
Mọi người vội vàng nhìn về phía vách tường, quả nhiên nhìn thấy trên mặt khắc ba chữ to “Tường Vận Mệnh”, mà bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ: “Chỉ có người may mắn có số mệnh mở cửa cho mới có thể đi qua.”
“Người may mắn mới có thể đi qua ư? Như vậy nghĩa là sao? Chẳng lẽ người may mắn sẽ có thuật xuyên tường” hay sao?” Vương Chiếu không nhịn được nhíu mày, thứ nhất là không hiểu những lời này là có ý gì, thứ hai là không ai biết được rốt cuộc vận may của mình là như thế nào, đây là tiêu chuẩn không thể nào phán đoán được.
“Có lẽ cũng không phải là ý trên mặt chữ đâu, người may mắn’ ở đây có thể là chỉ một điều gì đó.” Lệ tiên sinh suy tư nói.
Nhưng mà tất cả mọi người suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra được ‘người may mắn là đại diện cho cái gì, không ai dám mạo hiểm đi tới xem thử, cuối cùng trao đổi một chút, đành lui về đường cũ, thử đi con đường mà nhóm người Thần Vực trước đây đã từng đi.
Men theo đường cũ trở về, nhưng mà càng đi càng phát hiện, vậy mà bọn họ lại không tìm được con đường lúc nãy đã đi.
“Lệ tiên sinh, không phải ngươi đang cố ý giở trò quỷ đó chứ? Tại sao ngươi cầm bản đồ mà vẫn đi sai được vậy hả?” Hai người Vương Chiếu và Chung Tam Tiếu cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lệ tiên sinh.
Hứa Ngôn Mộng lập tức quát lên: “Các ngươi nói vậy là có ý gì?”
Chung Tam Tiếu lạnh lùng nói: “Là ý mà các ngươi mới nghe thấy đó, các ngươi cầm bản đồ mà vẫn có thể dẫn sai đường được, không lẽ chuyện này không kỳ lạ hay sao?”
“Các ngươi cũng vẫn luôn nhìn bản đồ đó thôi, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy, lúc chúng ta quay lại, dường như những con đường này đã thay đổi, không còn giống với lúc trước nữa?” Lão Thu cũng lên tiếng.
“Các ngươi dẫn đường, bản đồ cũng là của các ngươi, ai biết các ngươi giở trò gì!” Mặc dù Chung Tam Tiếu cũng biết lão Thu thật sự nói đúng, nhưng hắn vẫn lầm bầm mấy câu.
Hứa Ngôn Mộng còn muốn nói gì nữa, lại bị Lệ tiên sinh ngăn cản, Lệ tiên sinh nhìn đám Vương Chiếu, nói: “Bản đồ không sai, có điều xem ra nơi này quả thật có vấn đề, chúng ta đi tiếp về phía trước xem sao.”
Lệ tiên sinh dắt mọi người đi về phía trước, bây giờ bản đồ đã vô dụng, tất cả các vị trí được ghi chú trên bản đồ đã hoàn toàn khác với những con đường mà bọn họ đang đi.
Nhưng ít nhất họ cũng không gặp phải nguy hiểm gì, đi hơn nửa giờ, Chung Tam Tiếu đột nhiên chỉ về phía trước kêu lên: “Mẹ nó chứ, tại sao chúng ta lại quay trở lại đây rồi?”
Mọi người nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên thấy phía trước xuất hiện bức tường chặn kín, từ xa đã có thể thấy chữ viết trên đó - Tường Vận Mệnh.
“Xem ra chúng ta phải qua được bức tường này mới có thể đi tiếp rồi.” Lệ tiên sinh bất đắc dĩ nói.
“Con mẹ nó chỗ này đúng là quái dị thật đấy.” Chung Tam Tiếu lại mắng một câu, phun một bãi nước miếng xuống mặt đất, trông hắn có vẻ vô cùng bất an.
“Chúng ta dừng tại đây nghỉ ngơi ăn một chút gì trước đã, giữ thể lực cho tốt, sau đó lại nghiên cứu thêm một chút, xem coi ‘người may mắn rốt cuộc là có ý nghĩa gì.” Lệ tiên sinh suy nghĩ một lúc rồi nói.
Mọi người cũng không có cách nào khác, đành phải ngồi xuống ăn một chút thức ăn tự mang theo.
Hàn Sâm lấy ra một Quả Gen Thần Cấp to bằng một nắm tay, ăn từng miếng từng miếng, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Tường Vận Mệnh đang chắn ở đằng kia.
Vừa ăn xong, trong đầu vang lên một giọng nói.
“Sử dụng Huyền Quả Cửu Thiên, Gen Thần +”
Hết chương 1402.