Chương 1404. Người Mở Cánh Cửa Vận Mệnh
“Không cần rút thăm nữa, nếu như các ngươi đồng ý với ta một điều kiện thì ta có thể đi” Hàn Sâm nhàn nhạt nói.
Mọi người kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, bởi vì Hàn Sâm chỉ là một hạch gen Thanh Đồng, thế nên trước đây tất cả mọi người đều không để ý đến hắn, càng không nghĩ tới việc hắn sẽ nói ra những lời như vậy.
“Tiểu Hàn, đây không phải chuyện có thể đùa giỡn được đâu.” Lệ tiên sinh cau mày nói.
“Ta không hề đùa giỡn, nếu như các ngươi đồng ý điều kiện của ta thì †a sẽ thử một lần, sống chết không oán hận.” Hàn Sâm chân thành nói: “Vận may của ta rất tốt, từ nhỏ đến lớn luôn gặp may mắn, ta nghĩ rằng
mình chính là ‘người may mắn”
“Là một nam nhân, ngươi có điều kiện gì cứ việc nói, chỉ cần không cố ý làm khó bọn ta, ta sẽ đồng ý ngươi.” Vương Chiếu nói thẳng.
Tất nhiên Vương Chiếu cảm thấy rất vui mừng nếu như bạn tốt không cần phải mạo hiểm chịu chết.
Thấy những người khác đều không phản đối, Hàn Sâm mới nói: “Các ngươi tới nơi này, hẳn là Thiên Ngoại và Thần Vực đều cho các ngươi không ít lợi ích phải không? Ta cũng không cần cái gì khác, các ngươi gom cho ta sáu mươi Quả Thực có thể gia tăng Gen Thần, ta sẽ đi thử
„
xem.
Yêu cầu của Hàn Sâm không thấp, nhưng cũng không có thể gọi là cao, sáu mươi Quả Thực không phải là số lượng nhỏ, nhưng bọn họ có bảy người, mỗi người cũng chỉ cần đưa ra không tới mười quả.
“Hàn huynh đệ, nếu ngươi thật sự dám đi, chỗ ta có mười sáu trái, ta
cho ngươi toàn bộ.” Tiêu Lưu Ngọc móc Quả Thực từ trong túi ra.
Những người khác bàn bạc thảo luận, người nào có Quả Thực thì đưa ra, không thì dùng thứ khác trao đổi, nhanh chóng góp đủ sáu mươi trái, đại khái cũng gần như là một nửa tài sản của bọn họ rồi.
“Tiểu Hàn, ngươi cần phải hiểu rõ, đây không phải chuyện đùa, ngươi không cần tự ép mình, bọn ta vẫn có thể nghĩ cách khác mà” Lệ tiên sinh khuyên Hàn Sâm.
Hàn Sâm khẽ cười nói: “Cám ơn Lệ tiên sinh, ta đã suy nghĩ kỹ, ta rất chắc chắn về vận may của mình.”
Hàn Sâm vơ hết Quả Thực vào mình, sau đó sải bước đi tới Tường Vận Mệnh, không hề chần chừ một chút nào.
Hàn Sâm không phải là một người thích đánh bạc, nếu như không chắc ăn thì hắn sẽ không mạo hiểm, sở dĩ lần này chủ động đi là bởi vì hắn nắm chắc mình có thể mở được Tường Vận Mệnh ra.
Không phải năng lực của Hàn Sâm mạnh hơn đám người Lệ tiên sinh mà là Hàn Sâm đã thông suốt được một việc.
Quả thật những khắc văn trên kiến trúc nhìn thấy lúc trước có liên hệ với Tường Vận Mệnh này, nhưng nó không nói rằng người nào có vận may tốt thì có thể đẩy bức tường này ra.
Vận may là một thứ huyền bí, mỗi người đều có lúc vận may rất tốt và vận may không tốt, dù là người hết sức may mắn, cũng không thể chắc chắn vận may của hắn luôn luôn tốt, cũng sẽ có lúc không như vậy, ai có thể bảo đảm khi hắn đẩy Tường Vận Mệnh ra chính là lúc hắn đang có vận may tốt?
Hàn Sâm nhìn thấy Tường Vận Mệnh, lại kết nối với những khắc văn đó và lời mở đầu của “Mệnh Môn” được khắc trên kiến trúc, đột nhiên hắn nhận ra một chuyện.
Có thể mở Tường Vận Mệnh ra, không phải là người có vận may, mà là người có thể mở được “Mệnh Môn”.
Lúc này hắn âm thầm vận chuyển “Mệnh Môn”, lập tức cảm giác cơ thể hình như có một mối liên hệ nào đó với Tường Vận Mệnh, dường như có thể cảm giác được Tường Vận Mệnh rung động, hình như Tường Vận Mệnh đang triệu hoán hắn.
Chuyện này lại không khiến cho Hàn Sâm có cảm giác bất an, cho nên hắn mới dám chắc chắn rằng mình có thể đẩy Tường Vận Mệnh ra.
Hơn nữa Hàn Sâm nghỉ ngờ, hai nhóm người của Thiên Ngoại và Thần Vực tới trước đều chưa từng nhắc tới Tường Vận Mệnh, rất có thể bọn họ không hề đụng phải.
Bây giờ nhóm Hàn Sâm lại gặp phải Tường Vận Mệnh, rất có thể là bởi vì trong bọn họ có người có thể mở ra “Mệnh Môn”, cho nên mới thu hút Tường Vận Mệnh xuất hiện.
Thậm chí Hàn Sâm còn nghỉ ngờ, sau khi bọn họ đi qua Tường Vận Mệnh, rất có thể nơi mà bọn họ sẽ đến cũng không phải là nơi hai nhóm người kia đã tới lúc trước.
Hàn Sâm cũng không có ân oán gì với nhóm người Lệ tiên sinh, Vương Chiếu, trong đầu hắn cũng không có suy nghĩ muốn đưa bọn họ vào chỗ chết, nếu có thể cứu bọn họ một mạng, đồng thời cũng có được thứ mà bản thân mong muốn, cớ sao lại không làm chú?
Hàn Sâm đi tới trước Tường Vận Mệnh, Mệnh Môn lại càng rung động mãnh liệt hơn, thậm chí Hàn Sâm có thể cảm giác được Tường Vận Mệnh đang nhẹ nhàng kêu gọi hắn.
Hít sâu một hơi, Hàn Sâm triệu hoán Già Thiên Tán, mở nó ra trên tay để bảo vệ thân mình, sau đó mới đưa tay chạm về hướng Tường Vận Mệnh.
Mặc dù ngay cả Động Huyền Kinh cũng không phát ra dấu hiệu báo động, tức là không có nguy hiểm gì, nhưng Hàn Sâm vẫn phòng bị, tránh khinh thường mà bị trúng chiêu.
Ánh mắt của mọi người cũng tập trung vào tay trái của Hàn Sâm, nhìn bàn tay hắn chậm rãi đặt lên Tường Vận Mệnh.
Lòng bàn tay Hàn Sâm đã ngưng tụ sức mạnh Băng Cơ Ngọc Cốt, nhưng ngay trong nháy mắt bàn tay tiếp xúc với Tường Vận Mệnh, Hàn Sâm cảm giác toàn thân giống như bị điện giật, không nhịn được mà sợ run cả người.
Hắn nhanh chóng rút tay về, thân người hoàn toàn trốn sau Già Thiên Tán, hơn nữa nhanh chóng lui về phía sau, động tác liền một mạch, nhanh tới đáng ngạc nhiên.
Nhóm Vương Chiếu còn căng thẳng hơn cả Hàn Sâm, ai nấy đều triệu hoán hạch gen của mình ra như gặp phải kẻ thù, sức mạnh khủng khiếp đột nhiên tách ra.
Uỳnh! Uỳnh!
Tường Vận Mệnh nổ một tiếng cực lớn khiến cho nhóm người Vương Chiếu càng căng thẳng hơn, nhưng ngoài dự liệu của bọn họ, không có gì nguy hiểm giáng xuống, chỉ thấy Tường Vận Mệnh kia chậm rãi hạ xuống, mở ra một lối đi.
Cho đến lúc lối đi được mở ra hoàn toàn, nhóm Hứa Ngôn Mộng vẫn còn không dám tin, vậy mà chuyện này lại kết thúc đơn giản như vậy.
“Hàn huynh đệ, quả nhiên ngươi là người có vận may lớn.” Tiêu Lưu Ngọc vui vẻ nói.
Ánh mắt những người khác nhìn về phía Hàn Sâm cũng có thay đổi, họ vốn cho rằng một kẻ có hạch gen Thanh Đồng như hắn không làm được chuyện gì, không ngờ hắn lại có thể giải quyết được một vấn đề khó như vậy.
Thế nhưng trong lòng bọn họ cũng có chút nghỉ ngờ, nói không chừng Tường Vận Mệnh kia chỉ là đang hù dọa bọn họ, người nào đi cũng có thể đẩy mở ra giống như vậy.
“May mắn mà thôi.” Hàn Sâm cười, đi về phía lối ra.
Đương nhiên hắn sẽ không nói cho Tiêu Lưu Ngọc biết, không phải người may mắn nào cũng có thể mở được Tường Vận Mệnh.
Hơn nữa Hàn Sâm có một chút cảm giác kỳ lạ, giây phút hắn vừa chạm vào, hình như có thứ gì đó tựa như dòng điện truyền vào cơ thể của hắn, khiến cho “Mệnh Môn” của hắn có một chút thay đổi, nhưng thay đổi ở đâu, Hàn Sâm lại không thể nói rõ.
Hàn Sâm cẩn thận kiểm tra cơ thể của mình, không phát hiện ra điều gì khác thường, ngược lại cảm thấy tràn đầy năng lượng, sức sống cũng mạnh mẽ hơn.
Tất cả mọi người đi theo Hàn Sâm về phía lối ra, mặc dù lối ra bên ngoài rất sáng, nhưng bọn họ ở bên trong lại chỉ có thể nhìn thấy một †ia sáng chứ không nhìn thấy được rốt cuộc tình trạng bên ngoài như thế nào.
Trước kia Hàn Sâm đã từng gặp tình huống giống như vậy nên không thấy có gì lạ, hắn xuyên thẳng qua luồng ánh sáng, cảm giác giống như xuyên qua một tấm màn nước, trước mắt ngay lập tức hiện rõ.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến cho cơ thể Hàn Sâm nháy mắt lạnh như băng, hắn muốn xông ngược về lại đường cũ, nhưng lại giống như chạm phải một bức tường vô hình, khiến Hàn Sâm cảm giác xương cốt sắp phải rời ra từng mảnh.
Đám người Vương Chiếu không nhìn thấy được tình hình bên này của Hàn Sâm, đều xuyên qua ánh sáng đi tới.
Hết chương 1404.