Siêu Cấp Thần Cơ Nhân 2

Chương 1409. Ai Đi Mở Quan Tài?

Chương 1409. Ai Đi Mở Quan Tài?
“Thiên Ngoại và Thần Vực đều yêu cầu chúng ta làm rõ xem rốt cuộc bên trong quan tài đồng cổ có gì, chắc chắn phải mở quan tài này, nếu không quay về cũng không thể bàn giao được.” Lệ tiên sinh thở dài nói.
Vương Chiếu và Chung Tam Tiếu liếc mắt nhìn nhau, Chung Tam Tiếu mở miệng nói: “Lệ tiên sinh, chúng ta nhất định phải mở quan tài đồng cổ này, nếu không quay về cũng chỉ có con đường chết, nhưng mà ta nghĩ không cần tất cả chúng ta qua đó đâu.”
“Ý của ngươi là gì?” Lệ tiên sinh nhìn Chung Tam Tiếu hỏi.
Chung Tam Tiếu liếc thoáng qua Hàn Sâm, sau đó mới lên tiếng: “Lần trước đám người đến Tí Hội Sở Thần Vực chỉ có một người sống sót quay về, hắn cũng nhìn thấy một chiếc quan tài đồng cổ hệt như vậy, theo lời hắn nói thì bởi vì hắn cách quan tài đồng cổ khá xa, không hề tới gần nên mới có thể chạy về được. Thật ra chúng ta nhiều người như vậy thì cũng không cần phải qua đó hết, tìm một người qua đó mở quan tài đồng cổ kia rồi xem cũng được mà.”
“Mẹ nó, cái tên này Chung Tam Tiếu này nham hiểm thật đấy, muốn ta đi làm quỷ chết thay đến vậy cơ à.” Làm gì có chuyện Hàn Sâm không hiểu được ý trong lời nói của hắn chứ, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Tuy Hàn Sâm vốn muốn xem thử vết máu con thú con phía trên quan tài đồng cổ, nhưng việc tự hắn muốn đi và bị người khác ép đi là hai việc khác nhau.
“Hàn lão đệ, vận may của ngươi tốt như vậy, chỉ bằng lần này ngươi cực khổ một chút, qua đó mở quan tài đồng cổ xem bên trong có gì đi. Ngươi có điều kiện gì cứ việc nói, chỉ cần bọn ta có thể làm được thì nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.” Chung Tam Tiếu quay đầu nhìn Hàn Sâm, giọng điệu hắn không được tự nhiên lắm, cũng không hề có ý thương lượng gì cả, rõ ràng là đã quyết muốn ép Hàn Sâm đi mở quan tài đồng cổ.
Sắc mặt Hàn Sâm sa sầm, hắn đang định nói gì đó thì Lệ tiên sinh lại mở miệng nói: “Như vậy sao được, thực lực của Tiểu Hàn vốn đã kém rồi, sao có thể để hắn một mình đi mạo hiểm được cơ chứ? Hơn nữa bên trên quan tài đồng cổ còn có con thú con màu máu, chắc hẳn là dị thú trông coi quan tài đồng cổ. E rằng Tiểu Hàn mới là hạch gen Thanh Đồng không phải là đối thủ của nó, qua đó chỉ uổng phí cả tính mạng, cuối cùng cũng không nhìn thấy được bên trong quan tài cổ có cái gì”
Hàn Sâm có ấn tượng rất tốt với Lệ tiên sinh, quả thật trên đường đi Lệ tiên sinh đã chăm sóc hắn rất chu đáo.
“Đa tạ Lệ tiên sinh, quả nhiên ngươi không giống một số súc sinh ngay cả tiếng người cũng không biết nói.” Hàn Sâm lạnh lùng nhìn Chung Tam Tiếu rồi nói, tình hình đã tiến triển tới mức này rồi thì hắn cũng không cần phải khách khí với Chung Tam Tiếu làm gì nữa.
Chung Tam Tiếu gẳn giọng nói: “Hạch gen Thanh Đồng? Hạch gen Thanh Đồng mà cũng có khả năng sống sót trong bầy sói sao? Có khả năng tới đây nhanh hơn chúng ta sao? Ta thấy hắn bụng dạ khó lường, không biết trong bụng có đang nghĩ cách hại chúng ta không nữa.”
Hàn Sâm đang định nói gì đó nhưng Lệ tiên sinh lại nói trước: “Tuy ta quen biết Tiểu Hàn chưa lâu, nhưng ta có thể nhìn ra được Tiểu Hàn không phải loại người như vậy.”
“Lệ tiên sinh, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Lần trước lúc chúng ta ở trước mặt Tường Vận Mệnh, tại sao hắn có thể chắc chắn rằng bản thân sẽ đẩy được Tường Vận Mệnh chứ? Ta không tin trên đời này thật sự có người may mắn đến như vậy, cửa ải sống hay chết trước mắt hắn cũng không do dự, chẳng phải điều này rất kỳ lạ sao? Ta đoán rằng hắn đã biết phía sau Tường Vận Mệnh có bầy sói từ sớm, nhất định muốn đưa chúng ta qua đó chịu chết.” Chung Tam Tiếu lạnh lùng nói.
“Không phải lời Tam Tiếu nói cũng không có lý, ta cũng cảm thấy hắn hơi kỳ lạ.” Vương Chiếu cũng mở miệng nói, tuy không có nói rõ, nhưng hiển nhiên hắn cũng đồng ý với ý của Chung Tam Tiếu, muốn để một mình Hàn Sâm đi qua đó mở quan tài đồng cổ.
“Ta vẫn luôn cảm thấy hắn có gì đó không đúng, một kẻ có hạch gen Thanh Đồng thì làm sao có thể từ trốn thoát bầy sói được chứ?” Hứa Ngôn Mộng cũng nói.
“Các ngươi không cần nói nữa, nếu như các ngươi khăng khăng để Tiểu Hàn một mình đi mở quan tài đồng cổ, vậy ta cùng đi theo hắn là được.” Lệ tiên sinh kiên quyết nói.
Nói xong, Lệ tiên sinh bước đến gần Hàn Sâm rồi võ vai hắn rồi nói: “Tiểu Hàn, ngươi yên tâm đi, ta đã đưa ngươi vào thì cũng sẽ không để một mình ngươi đi mạo hiểm đâu. Ta có thể sống sót đi ra ngoài thì tuyệt đối cũng sẽ không để ngươi chôn thây ở đây đâu.”
“Lệ tiên sinh.” Trong lòng Hàn Sâm rất cảm động.
£”
“Lệ tiên sinh, ngài cần gì phải như thế…” Chung Tam Tiếu thấy Lệ tiên sinh như vậy thì cũng hơi khó xử.
“Các ngươi không cần nói nữa. Nếu như các ngươi đã không muốn đi, vậy thì ta và Tiểu Hàn cùng đi, cũng xem như có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu như bọn ta gặp nguy hiểm gì thì các ngươi cũng không cần qua đó, cứ quay về là được.” Lệ tiên sinh bình tĩnh nói.
“Lệ tiên sinh, nếu ngươi muốn đi thì chắc chắn ta cũng đi, ta không thể nhìn ngươi đi mạo hiểm còn bản thân chẳng làm gì hết được.” Hứa Ngôn Mộng bước thẳng đến bên cạnh Lệ tiên sinh rồi nói.
“Nếu không tận mắt nhìn xem rốt cuộc bên trong quan tài đồng cổ có cái gì thì lúc trở về cũng không bàn giao được.” Lão Thu vừa nói xong cũng đi tới bên cạnh Lệ tiên sinh.
Vương Chiếu và Chung Tam Tiếu liếc mắt nhìn nhau, Vương Chiếu bất đắc dĩ nói: “Vậy thì cùng nhau đi, Lệ tiên sinh đã cứu mạng chúng ta, chúng ta cũng không thể nhìn Lệ tiên sinh đi mạo hiểm mà không ngó ngàng gì tới được.”
“Các ngươi không cần phải như vậy đâu” Lệ tiên sinh thở dài nói.
“Lệ tiên sinh, ngươi cũng đừng nói nữa, cứ làm vậy đi, sống hay chết đều do số cả.” Hứa Ngôn Mộng nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Sâm một cái: “Tiểu tử, Lệ tiên sinh đối xử tốt với ngươi như vậy, nếu để †a phát hiện ngươi thật sự muốn giở trò muốn hại hắn thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
Hàn Sâm bất đắc dĩ nhún vai nói: “Trước đây ta còn chẳng quen biết các ngươi, tại sao phải làm hại các ngươi chứ?”
“Hừ!” Hứa Ngôn Mộng không nói gì nữa, hiển nhiên cũng không tin lời Hàn Sâm nói.
Hàn Sâm cũng bất đắc dĩ, thứ khó đoán nhất trên đời chính là lòng người, lúc trước hắn đẩy Tường Vận Mệnh, tuy rằng chủ yếu là muốn kiếm một ít Quả Thực Gen, nhưng quả thật cũng có ý cứu người, không muốn nhìn bọn họ chết một cách vô ích, nhưng không ngờ rằng trái lại còn bị bọn họ hoài nghi.
Nếu không phải Lệ tiên sinh thì e rằng Hàn Sâm bị ép tới đường cùng cũng chỉ có thể trở mặt thành thù với bọn họ. Quan tài đồng cổ còn chưa mở ra mà bọn họ đã phải phân chia kẻ sống người chết trước.
Lệ tiên sinh thương lượng với bọn họ một lúc, ai nấy đều triệu hồi hạch gen của mình ra. Hứa Ngôn Mộng cầm một cây súng lớn trong tay rồi chỉ Hàn Sâm nói: “Ngươi đi trước, đừng để ta phát hiện ngươi tâm tư quỷ kế gì, nếu không súng của ta sẽ không tha ngươi đâu.”
Lệ tiên sinh lắc đầu thở dài, đi tới bên cạnh Hàn Sâm, vỗ vai Hàn Sâm rồi nói: “Tiểu Hàn, chúng ta cùng nhau đi.
thích thế nào cũng không rõ ràng được. Việc hắn không chết trong bầy sói đã là một việc không tài nào giải thích được với đám người Hứa Ngôn Mộng, cũng không thể cứu vãn sự tin tưởng của bọn họ.
Mấy người từ từ đi về phía quan tài đồng cổ, chiếc quan tài kia lẳng
lặng nằm im nơi đó, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả con thú con trên quan tài cổ ấy cũng không phát âm thanh nào. Bộ lông như lửa như ngọc, trông có vẻ không giống một sinh vật còn sống mà là giống như một pho tượng hơn.
Càng tới gần quan tài đồng cổ, phản ứng của mặt dây chuyền Cửu Mệnh Huyết Miêu cũng càng ngày càng mãnh liệt, giống như lò lửa nhỏ không ngừng toả nhiệt ở trước ngực.
Hết chương 1409.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất