Chương 1408. Chân Huyết
Hạch gen được ngưng tụ bằng Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh trông giống bản thân Hàn Sâm y nhứ đúc, hệt như là mô hình thu nhỏ của Hàn Sâm.
Giữa lúc Hàn Sâm đang hoảng sợ thì hạch gen lại thay đổi.
Hàn Sâm giống như đang xem đoạn phim chiếu lại, Hàn Sâm do hạch gen hóa thành từ từ biến thành thanh niên, từ diện mạo thanh niên biến thành thiếu niên, từ thiếu niên lại thành trẻ em, từ trẻ em lại thành trẻ sơ sinh, từ trẻ sơ sinh lại thành phôi thai, cuối cùng biến thành một giọt máu đỏ tươi, cuối cùng không biến hóa nữa.
Hạch gen bản mệnh: Chân huyết Thanh Đồng.
Hàn Sâm hơi sửng sốt một lúc không thể nào thốt lên lời, không cần
nói đến hạch gen ngưng tụ ra mạnh mẽ tới mức nào, bây giờ căn bản Hàn Sâm không biết chân huyết rốt cuộc có ích lợi gì, chỉ là nhìn thấy quá trình sinh mệnh của bản thân bị đảo ngược, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy chấn động.
“Con à, con đường của mình cuối cùng vẫn phải do chính mình tự đi, điều ta có thể giúp đỡ ngươi cũng chỉ có những thứ này.”
Những nét chữ phát sáng cùng nhau kết tụ trên tấm bia đá kia hóa thành hình bóng nam tử mặc áo trắng, chỉ là lần này bóng dáng kia lại quay về phía Hàn Sâm, Hàn Sâm có thể thấy rõ mặt mũi hắn.
Hàn Sâm khẳng định mình chưa từng gặp nam nhân này, hắn vô cùng thanh tú tuấn nhã, còn có cả sự cứng rắn và kiêu ngạo khó có thể diễn †ả, không giống với cha, ông nội và ông cố của Hàn Sâm.
Dĩ nhiên cũng không có quá nhiều điểm giống với Hàn Sâm, xem ra cũng không giống như có bất cứ quan hệ máu mủ nào.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Giáo chủ Huyết Mệnh Giáo?” Hàn Sâm biết thứ trước mặt chỉ là một lưu ảnh, không phải là chân thân của người này, cho nên không kiêng ky quá nhiều, lớn tiếng hỏi trực tiếp.
Nam tử mặc áo trắng cười tửm tỉm khẽ gật đầu: “Nhớ kỹ, mệnh do trời định, việc do người làm, mạng ngươi do ngươi không do trời.”
Sau khi nói xong câu nói này, bóng người do ánh sáng kết tụ đã lờ mờ tản đi, nhanh chóng biến mất không còn tung tích, trên tấm bia đá cũng không còn lưu lại bất cứ thứ gì.
Trong chớp mắt, toàn bộ cây cối ở Tí Hội Sở hệt như những người còn sống, cúi đầu về hướng bia đá rồi chảy huyết lệ, giống như đang thương tiếc người thân nhất rời bỏ cõi trần.
“Hóa ra giáo chủ của Huyết Mệnh Giáo lại không khác một người bình thường chút nào cả, nhưng khí tức của hắn không giống con người mà giống dị linh hơn. Xem ra Huyết Mệnh Giáo thực sự là nơi do dị linh sáng lập ra chứ không phải do loài người như ta sáng lập.” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy tư.
Hơn nữa Hàn Sâm cũng âm thầm vui mừng, cũng may hắn đã từng tu luyện “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” và “Mệnh Môn”, bởi vậy mới bị nhận nhầm là người kế thừa của Huyết Mệnh Giáo, nếu không đi vào nơi kinh khủng này thì hoàn toàn khó có thể giữ được tính mạng.
Điều duy nhất khiến Hàn Sâm có chút khó hiểu là, Cửu Mệnh Huyết Miêu là thánh vật của Huyết Mệnh Giáo, tại sao nó lại không có phản ứng đặc biệt gì đối với nơi này?
Nếu nam tử mặc áo trắng kia thực sự là Huyết Mệnh giáo chủ, Cửu Mệnh Huyết Miêu chính là đồ vật của hắn, với sự thông minh của Cửu Mệnh Huyết Miêu thì làm sao có chuyện không có chút phản ứng nào được chứ.
Mặc dù trong lòng Hàn Sâm có chút nghi ngờ, nhưng lưu ảnh của Huyết Mệnh giáo chủ đã biến mất, hắn cũng không thể đến để đưa ra câu trả lời nữa.
Hàn Sâm quay người nhìn về phía những cây cối đang cúi đầu nhỏ huyết lệ kia rồi suy nghĩ sau đó phải đi hướng nào, những cây cối kia lại chuyển động, tự nhường ra một con đường, giống như đang chỉ dẫn phương hướng cho Hàn Sâm.
“Nếu nam tử mặc áo trắng đã cho rằng ta là người kế thừa của Huyết Mệnh Giáo, chắc những cây cối này sẽ không làm hại ta đâu nhỉ?” Hàn Sâm nghĩ thầm, sau đó đi dọc theo con đường mà cây cối đã rẽ ra.
Hàn Sâm đi dọc theo con đường nhỏ, chẳng bao lâu sau đã đi ra khỏi ngoài vườn hoa. Chẳng qua nơi Hàn Sâm đi ra đó lại không phải là phía hắn tiến vào. Hắn ta khỏi cổng vòm vườn hoa không bao xa thì nhìn thấy phía trước là một cung điện to lớn.
Mà ở phía trước cung điện kia bất ngờ bày một bộ quan tài đồng thau cổ, phía trên quan tài cổ điêu khắc rất nhiều phù văn thần bí, Hàn Sâm không hiểu có có ý nghĩa gì, nhưng Hàn Sâm lại nhìn thấy rõ một con thú nhỏ đang nằm phía trên quan tài đồng thau cổ.
Bộ lông toàn thân con thú nhỏ kia hệt như lửa, toàn bộ cơ thể nằm trên quan tài cổ, giống như đang ngủ say.
“Đây chắc hẳn là Tí Hội Sở mà một nhóm người nhắc đến lúc trước, hình như con thú nhỏ trên quan tài cổ thật sự là Cửu Mệnh Huyết Miêu.” Trong lòng Hàn Sâm ngạc nhiên.
Lúc Hàn Sâm đang nghi ngờ, mặt dây chuyền Cửu Mệnh Huyết Miêu ở †rước ngực truyền ra từng đợt cảm giác nóng rực, dường như đang thúc giục hắn đi tới nhanh một chút.
Hàn Sâm đang muốn cầm mặt dây chuyền từ trong áo giáp che trước ngực ra nhìn kĩ một chút, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng bước chân, quay đầu nhìn sang, phát hiện lại là Lệ tiên sinh, Lão Thu, Hứa Ngôn Mộng, Vương Chiếu và Chung Tam Tiếu, mấy người bọn họ lại ở cùng nhau, đi vào từ một cái cổng lớn gần đây.
“Hàn Sâm?” Lệ tiên sinh bọn họ nhìn thấy Hàn Sâm nên có chút kinh ngạc, dường như rất sợ hãi.
“Tiểu Hàn, ngươi không sao thì tốt quá, ta vẫn luôn lo lắng ngươi đã chết trong bầy sói.” Lệ tiên sinh vui mừng nói.
“Cám ơn sự lo lắng của Lệ tiên sinh, may thay ta thoát được một kiếp.” Hàn Sâm nói.
Lệ tiên sinh lại hỏi: “Sao ngươi có thể tránh được sự truy sát của bầy sói? Ngươi đến nơi này kiểu gì thế?”
“Ta cũng không rõ lắm, lúc đó rất nhiều sói, ta bèn liều mạng chạy trốn, chạy vào trong một rừng tượng đá, may mắn tránh được sự truy sát của bầy sói, băng qua một vườn hoa đi tới nơi này.” Hàn Sâm nói xong lại hỏi ngược một câu: “Lệ tiên sinh, các ngươi đến chỗ này kiểu gì thế?”
“Bọn ta cũng như thế, dọc đường trốn chạy sự truy sát của bầy sói, vất vả lắm mới đến được nơi này, nhưng mà một Bán Thần hạch gen Thanh Đồng như ngươi lại có thể tránh được sự truy sát của bầy sói thì đúng là vận may tốt thật đấy.” Hứa Ngôn Mộng hừ lạnh nói, rõ ràng không tin lời nói của Hàn Sâm là mấy.
Thực lực của những con sói kia rất mạnh, tuy rằng còn chưa đạt tới trình độ sinh vật thần huyết, nhưng chúng vẫn mạnh hơn sinh vật biến dị bình thường.
Nếu một chọi một thì những con sói kia cũng không phải là đối thủ của đám người Lệ tiên sinh, nhưng chúng lại tấn công theo bầy, hơn nữa hình như còn hiểu được trận pháp, điều đó khiến đám người Lệ tiên sinh suýt chút nữa chết ở trong bầy sói, tuy trốn thoát nhưng trên người cũng bị thương ít nhiều.
Nhưng Hàn Sâm là một kẻ có hạch gen Thanh Đồng, hắn không những trốn thoát mà trên người cũng không có vết thương nào. Không chỉ có Hứa Ngôn Mộng, những người khác cũng có chút nghi ngờ Hàn Sâm.
Đương nhiên Hàn Sâm không hề có ý định giải thích, hắn chỉ vào quan tài đồng thau cổ kia rồi nói: “Kia chắc là quan tài đồng thau cổ mà một nhóm người lần trước đã nhắc tới đúng không?”
Ánh mắt của mấy người Lệ tiên sinh đều nhìn sang quan tài đồng thau cổ, bọn họ vừa mới đến nơi này, nhìn thấy Hàn Sâm đã hết sức kinh ngạc, ai nấy đều chưa kịp quan sát xung quanh.
Bây giờ nhìn thấy quan tài đồng thau cổ kia, phía trên nó còn có một con thú nhỏ đang ngủ say, tất cả đều biến sắc.
Đám người lần trước đi tới nơi này đã chết hết, bây giờ bọn họ cũng đến nơi này, cũng không một ai biết mình còn có mạng sống trở về hay không.
“Xem ra đúng là nó.” Ánh mắt Lệ tiên sinh nhìn chăm chằm vào con thú nhỏ trên quan tài đồng thau cổ, sắc mặt dao động nói.
“Lệ tiên sinh, ngươi nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Chung Tam Tiếu nhìn về phía Lệ tiên sinh nói, lời nói khá cung kính, có vẻ không giống với lúc trước. Hình như trên đoạn đường trước đó kia đã xảy ra chuyện gì khiến cho bọn họ thay đổi, bỗng trở nên cung kính với Lệ tiên sinh hệt như Hứa Ngôn Mộng.
Hết chương 1408.