Chương 1410. Mở Quan Tài
Hàn Sâm đưa tay vuốt ve mặt dây chuyền, hắn thấy hơi phỏng tay một chút.
“Mặt dây chuyền này không hề có một chút phản ứng với người tự xưng giáo chủ Huyết Mệnh Giáo kia, nhưng ở đây phản ứng nhưng mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ phía trên quan tài đồng cổ kia là bản thể của Cửu Mệnh Huyết Miêu ư? Hay thứ được chôn cất bên trong quan tài đồng cổ chính là hài cốt Huyết Mệnh giáo chủ?” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy tư.
Chẳng qua nếu nói bên trong là thi thể của Huyết Mệnh giáo chủ thì lại không đúng lắm, hắn chưa từng thấy một kẻ đường đường là một giáo chủ mà lại đặt quan tài của bản thân ở trước cửa lớn cung điện đâu.
Trong lúc Hàn Sâm suy tư, mọi người đã đi tới chỗ cách quan tài đồng cổ khoảng hai ba mét, ai nấy đều đã thể thấy rõ dáng vẻ con thú nhỏ trên quan tài đồng cổ.
Đầu của nó vùi vào trong đuôi, bộ lông toàn thân giống như ngọc, thoạt nhìn cực kỳ lộng lẫy. Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào nó, nhưng hắn không cảm nhận được hơi thở trên người nó, cứ như chỉ là một con vật đã chết vậy.
Đuôi con thú nhỏ đột nhiên nhúc nhích, thần kinh đám Vương Chiếu vốn đã căng thẳng, giờ đây trong lòng lại còn lạnh run, ai nấy đều lập tức dừng lại, không dám đi lên phía trước nữa, gắt gao nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ trên quan tài đồng cổ kia.
“Thứ kia còn sống!” Hứa Ngôn Mộng nhìn chằm chằm con thú nhỏ rồi nói.
Hắn vừa dứt lời, đuôi con thú nhỏ kia lập tức phe phẩy hai cái, lần này tất cả mọi người đều nhìn rõ cái đuôi đầy lông đang động đậy, xuyên
qua cái đuôi có thể nhìn thấy một đôi mắt dài nhỏ màu đỏ đang lạnh
lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
“Đúng là còn sống!” Chung Tam Tiếu nhìn thấy cặp mắt màu đỏ ấy, không khỏi lùi lại hai bước.
Mặt con thú nhỏ ấy giống như con mèo, thế nhưng đôi mắt lại không tròn mà là một hình dáng hẹp dài, trong đôi mắt ấy hiện lên đôi con ngươi dựng thẳng màu máu, trông có vẻ hết sức lạnh lùng và tàn nhãn, cứ như là coi thường tất cả sinh mệnh thế gian này vậy.
Tất cả mọi người lập tức không dám nhúc nhích gì, theo tin tức bọn họ nghe được, nhóm người trước đó chết là do nhìn thấy nó, cũng không ai biết nó sẽ tấn công thế nào. Tất cả mọi người đều tập trung đề phòng, sức mạnh bên trong cơ thể cũng đều đã được vận chuyển cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra sức mạnh mạnh nhất.
Nhưng con thú nhỏ kia lại chỉ nằm ở đó nhìn bọn họ giống như đang xem mấy con kiến đang bò, vẻ mặt không quan tâm, hệt như kiểu như đám người Lệ tiên sinh không khiến nó hứng thú.
Đợi một lúc lâu thấy con thú nhỏ từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì, Chung Tam Tiếu không nhịn được nói: “Trông dáng vẻ của nó giống như là không có ý định công kích chúng ta, chỉ bằng chúng ta cùng nhau ra tay…”
Chung Tam Tiếu còn chưa nói hết, nhưng mà ai nấy đều hiểu phải liên thủ giết chết con thú nhỏ này.
“Không được.” Lệ tiên sinh lắc đầu nói: “Hiện tại nó không có thể hiện địch ý với chúng ta, nếu như bây giờ chúng ta ra tay, không giết chết nó thì sẽ chọc giận nó, nhỡ đâu chúng ta không phải đối thủ của nó vậy không phải tự tìm đường chết hay sao.”
“Nhưng chúng ta cũng đâu thể đứng mãi ở chỗ này chứ?” Chung Tam Tiếu nói.
Lệ tiên sinh nhìn chằm chằm con thú nhỏ một lát rồi mới chậm rãi nói: “Xem ra dường như nó không hề có sát ý với chúng ta, chúng ta đến gần thêm một chút nữa xem sao, nếu nó không có phản ứng gì chúng †a cứ mặc kệ nó, trực tiếp nhấc nắp quan tài đồng cổ lên là được rồi.”
Trong lòng mọi người cứ do dự mãi, nghe Lệ tiên sinh nói như vậy thì ai nấy đều nhìn nhau mấy cái rồi gật đầu, từ từ đi theo hướng khác nhau tới gần quan tài đồng cổ.
Cùng với mỗi một một bước đi của bọn họ là trái tim đập đang thình thịch, ai nấy chỉ sợ con thú nhỏ kia sẽ đột nhiên tấn công. Mọi người đều cảm nhận được sự kinh hãi của bản thân tới từ từng thớ cơ thớ
thịt.
Nhưng mãi đến lúc bọn họ đi tới bên cạnh quan tài đồng cổ, con thú nhỏ kia cũng không hề nhúc nhích, cứ hệt như lười để ý đến bọn họ, chỉ khẽ lắc cái đuôi đầy lông rồi thờ ơ nhìn bọn họ.
Chẳng qua sáu người Vương Chiếu chia ra các hướng khác nhau, còn mắt con thú nhỏ lại đang nhìn về hướng Hàn Sâm ở đối diện, Hàn Sâm không biết đây là trùng hợp hay là nó thật sự đang nhìn mình nữa.
“Chúng ta cùng nhau nhấc nắp quan tài lên đi.” Mọi người đứng bên cạnh quan tài nhìn một lúc, thấy thú nhỏ vẫn không có phản ứng, Lệ tiên sinh bèn nói.
Đám người Vương Chiếu đều nhìn chằm chằm con thú nhỏ, bàn tay sờ lên phía trên quan tài đồng cổ, hai tay nắm lấy bên dưới nắp quan tài.
Mặc dù là nhấc nắp quan tài nhưng tâm tư bọn họ không đặt ở nắp quan tài, ai nấy sợ con thú nhỏ kia lại đột nhiên tấn công mình hơn nhiều.
“Một… hai… ba…” Lệ tiên sinh cũng nhìn con thú nhỏ, sau khi trong miệng đếm tới ba, tất cả mọi người bắt đầu dùng sức.
Ngoài dự liệu của bọn họ, nắp quan tài đồng cổ dễ dàng bị bọn họ nhấc lên, con thú nhỏ bên trên vẫn không có phản ứng gì, bọn họ từ từ nhấc quan tài lên, tốc độ cực kỳ chậm chạp, giống như là sợ dọa đến con thú nhỏ.
Con thú nhỏ trên nắp quan tài vẫn thờ ơ như cũ, giống như việc nhấc nắp quan tài lên không ảnh hưởng gì đến nó, ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn sang hướng phía dưới nắp quan tài.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là nhìn xem rốt cuộc bên trong quan tài đồng cổ có cái gì, hiện tại cơ bản đã coi như là hoàn thành nhiệm vụ, sau khi xem qua một chút, bọn họ hoàn toàn có thể trở về.
Không cần tiếp tục mạo hiểm nữa.
Ánh mắt của vài người đều tập trung vào bên trong quan tài đồng cổ, sau khi nhìn thoáng qua, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bên trong quan tài đồng cổ lại trống không chẳng có gì cả. “Sao lại trống không chứ?” Vương Chiếu giật mình nói.
“Cái… cái con… thú nhỏ… không thấy nữa…“Giọng nói Lão Thu hơi run lên.
Vừa nãy đám người Vương Chiếu đều nhìn vào bên trong quan tài, nghe thấy Lão Thu nói như vậy thì trong lòng lập tức cả kinh, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía bên trên nắp quan tài.
Mới vừa rồi con thú nhỏ còn nằm ở trên đó, vậy mà trong chớp mắt không thấy đâu, ngay cả bóng dáng của nó cũng hoàn toàn không thấy đâu nữa.
“Nó đi đâu rồi?” Hứa Ngôn Mộng vừa nói vừa đánh giá xung quanh, nhưng cũng không thấy bóng dáng con thú nhỏ.
Ánh mắt những người khác cũng tìm tòi khắp nơi như thế, nhưng cũng không nhìn thấy con thú nhỏ đâu cả, giống như nó biến mất không còn tăm hơi vậy.
“Mặc kệ nó đã đi đâu, đi rồi thì tốt, dù sao chúng ta cũng đã nhìn xem bên trong quan tài đồng cổ có gì rồi, xem như đã hoàn thành xong nhiệm vụ, hiện tại chúng ta lập tức đi ra ngoài, tránh sinh thêm nhiều rắc rối.” Vương Chiếu nói.
“Được, mau thả nắp quan tài về lại chỗ cũ, chúng ta lập tức đi ra ngoài.” Lệ tiên sinh gật đầu nói.
Vài người lại chậm rãi thả nắp quan tài xuống, để cho nó trở lại vị trí ban đầu, nhưng đợi đến lúc bọn họ buông tay thì ai nấy đều biến sắc.
Hứa Ngôn Mộng trực tiếp sợ hãi kêu lên: “Chuyện gì thế này, cứ như trên nắp quan tài này có một lực hút mạnh mẽ vậy, ta không rút tay ra được.”
“Ta cũng như thế, đúng là gặp quỷ rồi!” Chung Tam Tiếu cũng la lên, thấy mặt của hắn đỏ bừng, rõ ràng là muốn dùng sức rút tay về nhưng chưa thành công được.
Tất cả mọi người cũng giống như bọn họ, bàn tay hệt như là bị quan tài nắp hút lại, ai cũng không buông tay được.
Tuy rằng Hàn Sâm cũng cầm lấy nắp quan tài, nhưng mà hắn lại không hề cảm nhận được lực hút như đám người Chung Tam Tiếu nói, hắn cũng lén lút thử buông tay ra nhưng không hề phát hiện lực hút gì.
Nhưng mà trong lòng Hàn Sâm hơi dao động, hắn không hề buông tay, cũng cầm lấy nắp quan tài như kiểu bị hút lại không thể bỏ ra được như đám người Hứa Ngôn Mộng.
Hết chương 1410.