Chương 1412. Đại Chiến Với Huyết Mệnh Giáo Chủ
Lúc này đám người Vương Chiếu tóc trắng bạc phơ nằm liệt bên cạnh Thánh Quan, trong mắt tràn ngập sự đau khổ và tuyệt vọng, đừng nói đến việc sử dụng hạch gen, giờ đây đến đứng dậy mà họ cũng không có sức nữa rồi.
“Còn không mau hiến huyết thánh?” Lệ tiên sinh nhẹ nhàng nói.
“Nếu Thánh Quan sống lại thì làm sao?” Hàn Sâm không hề đi qua đó, nhưng hắn lại cố ý đóng giả là một tín đồ của Huyết Mệnh, nhưng nếu để hắn hiến huyết thánh thì có ma mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, có khi hắn sẽ mất mạng ấy chứ.
Lần này Lệ tiên sinh không trả lời Hàn Sâm, ánh mắt nhìn vào Hàn Sâm, bóng người lướt qua rồi di chuyển nhanh chóng đến trước mặt Hàn Sâm, một tay túm lấy cổ áo của Hàn Sâm, trực tiếp xách Hàn Sâm đến trước Thánh Quan.
Đến cơ hội để tránh mà Hàn Sâm cũng không có, mặc dù đã ý thức được nhưng cơ thể lại không theo kịp phản ứng của nhận thức.
Bị Lệ tiên sinh túm lấy cổ áo, Hàn Sâm chỉ cảm thấy giống như đang bị một cái khoá sắt khóa lại vậy, cả cơ thể như có một dòng điện chạy qua, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể để cho Lệ tiên sinh tuỳ ý xách đến trước quan tài bằng đá.
Lệ tiên sinh xách Hàn Sâm đến trước Thánh Quan, ấn hắn lên trên nắp quan tài, lấy ngón tay quẹt qua cổ Hàn Sâm, muốn trực tiếp dùng máu của Hàn Sâm nhỏ lên trên đó.
Trong mắt Hàn Sâm ánh lên một luồng thánh quang màu trắng, ánh sáng đó nhanh chóng từ trong mắt chạy dài ra ngoài, mái tóc ngắn màu đen cũng dần biến thành màu trắng toát, còn dài ra nhanh chóng, †oàn thân đều đã bị thánh quang quấn lấy.
Cuối cùng Hàn Sâm cũng có thể thoát ra khỏi trói buộc luồng sức mạnh kì lạ đó, hắn dùng một quyền đón lấy ngón tay của Lệ tiên sinh rồi sử dụng sức mạnh Chích Thủ Già Thiên của mình.
Bùm!
Lệ tiên sinh lùi về sau hai bước, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Hàn Sâm.
Trong lòng Hàn Sâm còn sợ hãi hơn, hắn dùng Chích Thủ Già Thiên để phá vỡ được chuỗi trật tự gen của Lệ tiên sinh, vậy mà cứ như phá vỡ cốt thép vậy, hoàn toàn không tài nào phá vỡ được. Thật không thể tưởng tượng được rốt cuộc cơ thể của Lệ tiên sinh dũng mãnh đến mức nào, rất có thể đã đạt đến trình độ của sinh vật siêu cấp Thần hoặc Đại Đế.
Hàn Sâm không nói lời nào mà xoay người bỏ chạy, cách biệt sức mạnh quá lớn, hoàn toàn không phải là người cùng đẳng cấp, nếu tiếp tục đánh tiếp thì sẽ chỉ có đường chết.
“Không thể ngờ được trong Huyết Mệnh Giáo của ta lại có một đệ tử lợi hại như vậy, tuy rằng nồng độ huyết thánh hơi thấp, nhưng nếu hiến †ế cho Thánh Quan cũng không tính là xúc phạm Thánh Quán.” Lệ tiên sinh nhẹ nhàng nói, nhưng bóng dáng hắn đã lại ở sau lưng Hàn Sâm, dùng một tay muốn bắt lấy Hàn Sâm.
Nhưng lần này Hàn Sâm đã có sự chuẩn bị sẵn, hơn nữa với ưu thế của thân thể của Đế Linh cao cấp, tốc độ phản ứng của cơ thể cũng nhanh hơn vừa nấy rất nhiều.
Già Thiên Tán mở ra chặn lại được bàn tay của Lệ tiên sinh, đồng thời †ay còn lại cũng tung Tỉnh Đản ra.Aml
Tay của Lệ tiên sinh đập vào Già Thiên Tản, trên mặt ô tức khắc xuất hiện những vết nứt, còn Hàn Sâm thì cảm thấy được có một lực cực lớn ập tới, đến nỗi cả người và ô cùng bay đi, đập vào tường của cung điện, máu tươi từ trong miệng phun ra.
Tỉnh Đản đong đưa đến trước Lệ tiên sinh một cách quỷ dị, nhưng quỹ đạo kỳ dị ấy cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Lệ tiên sinh, cuối cùng bị hắn bắt được, năm ngón tay nhè nhẹ dùng lực, chỉ nghe thấy một tiếng bùm, Tinh Đản trực tiếp bị bóp nát.
Băng Ngọc Cô Lâu đột nhiên xuất hiện từ trong đó, đâm thẳng vào lòng bàn tay của Lệ tiên sinh sau đó bay thẳng về bên cạnh Hàn Sâm.
Lê tiên sinh không ngờ lại còn có kiểu biến hóa như vậy, lòng bàn tay bị Băng Ngọc Cô Lâu đâm qua ấy, đột nhiên những mảng Băng Ngọc láng bóng bắt đầu lan ra trong lòng bàn tay hắn, chớp mắt cả bàn tay đã biến thành màu của Băng Ngọc, trông giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc pha lê.
Hàn Sâm cố gắng nhịn cơn tức cuồn cuộn trong lòng, bò dậy từ mặt đất, trong lòng cũng có chút mừng thầm, không thể ngờ được Băng Ngọc Cô Lâu lại mạnh như vậy, đến cả thân thể ngang tàn của Lệ tiên sinh cũng có thể phong ấn được.
Nhưng ngay giây tiếp theo, sự hưng phấn của Hàn Sâm đều tan biến, chỉ thấy từ trong cơ thể Lệ tiên sinh toả ra màu xanh lam, làn da như bị màu xanh lam đó bao phủ vậy, còn khoảng màu của Ngọc Băng đó dần dần bị tan chảy, trong nháy mắt nó đã hoàn toàn biến mất trên tay Lệ tiên sinh, trong lòng bàn tay đó chỉ còn sót lại một màu xanh thuần khiết.
“Thật hiếm có, thật sự quá hiếm có, đệ tử của Huyết Mệnh giáo có thể vận dụng được thuật Tí Hội Sở đến trình độ này, ngươi chính là người đầu tiên trong giáo của ta.” Lệ tiên sinh không hề tức giận vì mình bị †ấn công mà ngược lại còn rất tán thưởng nói.
Nhưng Hàn Sâm lại không có tâm trạng để nghe hắn tán thưởng, trong đầu suy nghĩ quay cuồng, tính toán mọi khả năng sống sót nhưng nhất thời lại không thể nghĩ ra được bất kì biện pháp khả thi nào.
Sức mạnh của hắn thua xa Lệ tiên sinh, hạch gen lại vẫn là cấp Thanh Đồng, không một ai trong số họ có thể chống đối với Lệ tiên sinh, cơ hội sống sót rất mỏng manh.
“Vì sao hầu như người trong giáo của ta không thể thích ứng được với sức mạnh của Tí Hội Sở?” Hàn Sâm thản nhiên nói, chỉ là muốn kéo dài thời gian thêm một chút, hi vọng có thể nghĩ ra được biện pháp thoát thân.
Lệ tiên sinh liếc nhìn Hàn Sâm một cái, dường như đã nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, nhưng lại không ra tay ngay lập tức, ngược lại lại trả lời: “Tuy rằng những tín đồ có huyết thánh có thể hấp thụ gen của TÍ Hội Sở nhưng lại rất khó để có thể có được sức mạnh thuộc tính của Tí Hội Sở, thánh huyết càng thuần khiết thì sẽ càng như vậy, đó là vì gen của chúng ta trải qua sự truyền nối bao nhiêu đời, phương thức tiến hoá sớm đã bị cố định từ lâu, có thể hấp thụ gen để thúc đẩy quá trình tiến hoá, nhưng lại không thể thay đổi được thuộc tính. Huyết thánh của ngươi quá mờ nhạt nên mới không bị huyết thánh trói buộc, vậy nên mới có thể có được sức mạnh thuộc tính của Tí Hội Sở. Ngươi là đệ tử thuộc mạch nào, với cả huyết thánh đời thứ mấy?”
“Ngươi biết ta họ Hàn mà.” Hàn Sâm nói.
“Trong mười ba thánh đồ hoàn toàn không có ai họ Hàn cả, ngươi đang dùng tên giả.” Dường như Lệ tiên sinh hiện tại rất có hứng thú với Hàn Sâm, không hề vội vàng động thủ.
“Đây là tên thật của ta, ông cố của ta tên là Hàn Kính Chi.” Hàn Sâm nói tiếp.
“Hàn Kính Chi? Không thể nào, tuy rằng Hàn Kính Chi đã gia nhập giáo của ta, nhưng cũng chỉ là một người ngoài mà thôi, hậu nhân của hắn không thể có huyết thánh được. Lệ tiên sinh trực tiếp phủ định.
Hàn Sâm nghe Lệ tiên sinh nói như vậy thì cũng biết được Nam Ly Thiên và Anh Quỷ nói không sai, quả nhiên Hàn Kính Chi không phải thánh đồ của Huyết Mệnh Giáo, hắn chỉ bị ép gia nhập vào Huyết Mệnh Giáo mà thôi.
“Nếu ngươi đã nói Hàn Kính Chi là người ngoài, vậy tại sao hắn lại có thánh vật của Huyết Mệnh Giáo chứ?” Hàn sâm nói tiếp, đồng thời tìm kiếm Động Huyền Khí Tràng xung quanh, hi vọng có thể tìm được khả năng trốn thoát.
Đột nhiên, Hàn Sâm phát hiện Cửu Mệnh Huyết Miêu vừa nãy còn đang trấn giữ quan tài, giờ lại nằm bên cạnh mái hiên của cung điện, vây vây đuôi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm.
“Vậy mà nó vẫn còn ở đây ư?” Hàn Sâm thầm ngạc nhiên.
Lệ tiên sinh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi vậy mà lại biết chuyện này, vậy thì chắc chắn là thế hệ sau của mười ba thánh đồ, chẳng qua tại sao huyết mạch của ngươi lại yếu ớt như vậy chứ, lẽ nào ngươi là thánh đồ Đế Giả, người của nhà họ Tần?”
“Sao ngươi biết?” Hàn Sâm cố tỏ vẻ kinh ngạc. “Từ thời xa xưa nhà họ Tần đã rời khỏi giáo ta, không tu luyện huyết mạch thì huyết thánh yếu đi cũng là chuyện bình thường.” Lệ tiên sinh
vừa nhìn Hàn Sâm vừa nói: “Không ngờ sau bao nhiêu năm, nhà họ Tần lại trở lại với giáo phái ta, quả là một sự kiện đáng mừng.”
Hết chương 1412.