Chương 1411. Thánh Quan Sống Lại
Mọi người đột nhiên hoảng sợ, từng người một đều ngưng kết sức mạnh của bản thân lại, muốn phá vỡ quan tài đồng cổ, hoặc là muốn đánh nát quan tài cổ ấy.
Bọn họ không sử dụng sức mạnh thì còn tốt, bây giờ dùng sức một cái là ngay lập tức cảm thấy sức mạnh trên người lao vào quan tài đồng cổ một cách không tài nào kiểm soát nổi, hệt như bị máy hút nước hút vào vậy.
Đám người Vương Chiếu vô cùng kinh hãi, trừng mắt nhìn sức mạnh của mình chảy vào trong quan tài đồng cổ mà không thể dừng lại được, hai tay cũng không thể buông ra khỏi quan tài đồng cổ.
Chung Tam Tiếu triệu hồi ra một hạch gen hình thanh kiếm rồi mạnh mẽ chém lên mặt của quan tài đồng cổ, nhưng hạch gen kia vừa động vào nắp quan tài thì lại không phát ra tiếng gì nữa cả, hệt như bị hút vào vậy, sức mạnh bên trong hạch gen cũng bị hút vào trong quan tài đồng cổ.
Tình huống của những người khác cũng giống như vậy, triệu hồi hạch gen ra hoàn toàn không có tác dụng, chỉ cần chạm đến quan tài đồng cổ thì ngay lập tức bị hút vào.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt nhìn sức mạnh của bản thân tràn vào trong quan tài đồng cổ, những phù hiệu kỳ lạ trên quan tài đồng cổ lóe lên từng chút một, trong lòng ai nấy đều hoảng sợ.
“Tại sao sức mạnh của ngươi lại không bị hút đi?” Đột nhiên Hứa Ngôn Mộng nhìn Hàn Sâm nói, sức mạnh trên người mọi người đều bị rút đi, nhưng sức mạnh trên người Hàn Sâm lại không thay đổi gì cả. Hứa Ngôn Mộng vẫn luôn nghi ngờ rằng Hàn Sâm có vấn đề, lúc này phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn lướt qua Hàn Sâm, kết quả phát hiện Hàn Sâm chẳng bị sao hết.
Hứa Ngôn Mộng vừa nói như vậy, tâm mắt của mọi người đều hướng về phía Hàn Sâm, quả nhiên vẫn thấy hắn vẫn bình an vô sự.
“Mẹ nó, quả nhiên hắn có vấn đề.” Chung Tam Tiếu mắng to, triệu hồi hạch gen ra chém về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm buông tay lùi về phía sau né tránh công kích của hạch gen hình thanh kiếm kia, hắn bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng ta không bị quan tài đồng cổ vây hãm lại, có điều ta cũng chẳng sợ các ngươi, bởi lẽ ta cũng chẳng liên quan gì đến quan tài đồng cổ.”
Đáng tiếc rằng bây giờ đám người Vương Chiếu hoàn toàn không tin Hàn Sâm nữa, từng người một triệu hồi hạch gen giết Hàn Sâm.
Hàn Sâm chỉ có thể lùi về phía sau, hạch gen của bọn họ đều là cấp Bảo Thạch, hạch gen thấp nhất cũng đã là cấp Hoàng Kim, Hàn Sâm cũng không dám chống lại mấy hạch gen lao qua cùng một lúc đâu.
“Ta biết ngay tên tiểu tử này không phải thứ tốt đẹp gì mà, phải giết hắn từ sớm mới đúng.” Hứa Ngôn Mộng nghiến răng nói.
“Cơ thể của các ngươi…” Đột nhiên Lão Thu kêu lên.
Mọi người nhìn nhau, liền phát hiện cơ thể của bọn họ bắt đầu già yếu, hơn nữa còn lão hóa cực kỳ kinh khủng.
Dáng vẻ của Hứa Ngôn Mộng vốn là thanh niên, bây giờ tóc đã thành hoa râm, trên mặt hiện lên nếp nhăn, trông giống như cụ già sáu mươi bảy mươi tuổi.
Mọi người đều cùng cảnh ngộ, trong lòng thầm kinh hãi, Vương Chiếu đột nhiên lại kêu lên một tiếng: “Lệ tiên sinh, sao ngươi lại không lão hóa?”
Không chỉ có Vương Chiếu, những người khác đều nhìn thấy rồi, Lệ tiên sinh vẫn là dáng vẻ thanh nhã ấy, không già đi như bọn họ.
Trong ánh mắt sợ hãi của bọn họ, Lệ tiên sinh khẽ mỉm cười, thả tay ra lùi về sau hai bước, sau đó thản nhiên nói: “Ta không bị Thánh Quan này vây hãm, tất nhiên sẽ không già đi rồi.”
“Lệ tiên sinh, ngươi biết đây là thứ gì không?” Sắc mặt đám người Vương Chiếu đều biến đổi, vẻ mặt không thể tin nổi, ai cũng không tin Lệ tiên sinh có thể nói ra câu này.
“Đây là Thánh Quan của Huyết Mệnh Giáo, Cửu Mệnh Huyết Miêu vừa nãy là Trấn Quan Thú, có Trấn Quan Thú ở đây, Thánh Quan sẽ ngủ say liên tục. Nhưng chúng ta mở Thánh Quan ra, khiến Trấn Quan Thú rời đi, Thánh Quan có thể khôi phục sức mạnh, lúc này cần sức sống mới có thể hoàn toàn bình phục.” Lệ tiên sinh bình tĩnh nói.
“Lệ tiên sinh, sao ngươi lại biết những thứ này? Ngươi có cách cứu bọn †a rồi có đúng không?” Lão Thu hoảng sợ nói to với Lệ tiên sinh như thể van xin.
Vốn dĩ hắn cũng đã rất già rồi, lúc này đã già đến mức nếp nhăn trên mặt giống như vỏ cây, lưng cũng đã còng đi, nhìn giống như một cụ già hấp hối sắp gần đất xa trời.
Đám người Vương Chiếu cũng nhìn Lệ tiên sinh, mặc dù biết Lệ tiên sinh có chút gì đó sai sai nhưng lại vẫn nuôi hy vọng đó.
“Quả thật là ta biết làm thế nào để cứu các người, nhưng đây vốn dĩ là mục đích ta tới đây, làm sao có khả năng để ngăn Thánh Quan sống lại chứ?” Lệ tiên sinh thản nhiên nói.
“Ngươi… là ngươi cố ý đưa bọn ta đến đây… ngươi đã tính kế bọn ta từ sớm..” Vương Chung kêu gào lên.
“Đừng nói khó nghe như thế, mạng của các ngươi là do ta cứu đấy, không phải bây giờ trả lại cho ta là điều rất bình thường sao? Chính bản thân các ngươi từng nói, nếu như sau này hữu dụng, tất sẽ lấy cái chết báo đáp, bây giờ chính là lúc để các ngươi báo đáp đấy, lẽ nào lời các ngươi từng nói chưa bao giờ xem là thật sao?” Lệ tiên sinh dửng dưng nói.
Đám người Vương Chiếu sớm đã nghe đến há mồm trợn mắt, hơn nữa sức sống cũng bị Thánh Quan hút cạn kiệt, cơ thể ngày càng suy yếu, ngay cả nói chuyện cũng thở hổn hển kinh khủng, lúc này một câu lại càng không nói ra được.
Hàn Sâm ở một bên cũng nhìn đến ngơ người, không thể tin được một người được tôn kính như Lệ tiên sinh, vậy mà lại có một mặt như thế, ngay cả Hàn Sâm cũng có phần không dám tin.
Đám người Hứa Ngôn Mộng tín nhiệm Lệ tiên sinh đến như thế, vậy mà lại không ngờ rằng chính Lệ tiên sinh lại đưa bọn họ vào chỗ chết.
Lệ tiên sinh cũng không quan tâm bọn họ nữa, quay đầu về phía Hàn Sâm: “Tiểu Hàn, ngươi là đệ tử của mạch nào?”
Hàn Sâm biết Lệ tiên sinh cũng xem hắn là tín đồ của Huyết Mệnh Giáo, có điều trong lúc nhất thời, Hàn Sâm không biết nên trả lời ra Sao.
Theo sự hiểu biết của Hàn Sâm, Huyết Mệnh Giáo có ít nhất hai dòng thế lực, một dòng là hệ Nam Ly Thiên, hình như là dòng trung thành với Huyết Mệnh giáo chủ, mà một dòng khác lại bị cho là phản đồ, Hàn Sâm biết có thánh đồ Thiên Tru và Hàn Kính Chỉ.
Hàn Sâm không biết Lệ tiên sinh là người thuộc dòng thế lực nào, nên hồi lâu cũng không biết trả lời như thế nào.
Có điều Lệ tiên sinh cũng không chú ý hỏi chỉ tiết, thấy Hàn Sâm cũng không trả lời ngay lập tức, hắn lại nói tiếp: “Thánh Quan sống lại vẫn cần một ít thánh huyết, tuy rằng thánh huyết trên người ngươi rất nhạt, nhưng cũng có chút tác dụng, hiến tế thánh huyết cùng ta để giúp Thánh Quan sống lại.”
Lệ tiên sinh nói xong rồi đi tới phía trước Thánh Quan, ngón trỏ bên tay phải rạch ra một vết trong lòng bàn tay trái, huyết dịch màu xanh lam bất ngờ chảy ra từ miệng vết thương.
Màu xanh lam kia đẹp đến nỗi máu của Nam Ly Thiên cũng hoàn toàn không thể sánh cùng, nó lộng lẫy hệt như huyết lam của thánh đồ Thiên Tru vậy.
“Lệ tiên sinh, ngươi là vị thánh đồ nào vậy?” Hàn Sâm nhìn Lệ tiên sinh hỏi.
Lệ tiên sinh nghe thấy câu hỏi của Hàn Sâm thì hơi cau mày: “Ngươi là con cháu của dòng nào, ngay cả chuyện của bản giáo chủ mà trưởng bối nhà ngươi cũng không nói cho ngươi biết sao?”
“Ngươi là giáo chủ Huyết Mệnh Giáo?” Hàn Sâm lập tức trợn to mắt nhìn Lệ tiên sinh.
Trước đây Hàn Sâm hao phí tâm trí,muốn biết giáo chủ của Huyết Mệnh Giáo là ai, nhưng bây giờ xuất hiện cùng lúc những hai người, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không giống nhau.
Một kẻ tự xưng là lưu ảnh của giáo chủ, nhìn kiểu gì cũng là dị linh, bây giờ Lệ tiên sinh lại nói hắn là giáo chủ, nhưng hắn rõ ràng là một nhân loại thuần túy.
“Chuyện gì thế này? Sao lại xuất hiện nhiều giáo chủ thế?” Suy nghĩ
trong đầu Hàn Sâm quay mòng mòng, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra được chút manh mối nào.
Hết chương 1411.