Chương 1416. Khiêu Chiến
“Ngươi không cần trả lời, nói gì thì chúng ta trở về nói sau.” Ngọc Diệu lại lập tức chắn trước mặt Hàn Sâm, đối mặt với Nữ Thần, thản nhiên nói.
“Ngọc Diệu, ngươi có ý gì? Chúng ta đã đồng ý hợp tác, có tin tức gì đương nhiên phải cùng hưởng.” Sắc mặt Nữ Thần khẽ biến nói.
“Bây giờ việc hợp tác của chúng ta đã xong, Ngọc Huyền, dẫn hắn đi.” Ngọc Diệu lạnh lùng nói.
“Muốn đi ư, không dễ dàng như vậy đâu.” Dường như Nữ Thần cũng biết, bất kể là ai bước ra, trừ khi hai bên đều có người đi ra, nếu không thì khó tránh khỏi sẽ có một trận chiến.
Hàn Sâm đã chuẩn bị một đống sớ trong đầu, thế nhưng hắn còn chưa kịp tuôn ra chữ nào thì bên kia đã sẵn sàng đánh nhau rồi.
Ngọc Huyền thì lôi hắn bỏ chạy, một đám dị linh Tí Hội Sở Thiên Ngoại và dị sinh vật Tí Hội Sở Thần Vực lập tức đại chiến, trời long đất lở, nhật nguyệt vô quang.
Cũng may đám người Ngọc Huyền đã sắp xếp từ lâu, Ngọc Huyền triệu hồi ra một con thuyền ngọc, chở Hàn Sâm xuyên qua hư không, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường, mãi đến khi Hàn Sâm có thể thấy rõ cảnh vật bốn phía thì thuyền ngọc đã đi vào trong một tòa Tí Hội Sở cổ đại.
“Ngươi không cần căng thẳng, chỉ cần nói rõ những chuyện ngươi nhìn thấy trong Tí Hội Sở, đến lúc đó đương nhiên sẽ có lợi ích rất lớn.” Vì sợ Hàn Sâm sẽ nhanh chết giống như nhóm ba nhân loại đầu tiên trở về, Ngọc Huyền và các dị linh gấp gáp hỏi Hàn Sâm đã nhìn thấy gì trong Tí Hội Sở.
Hàn Sâm kể lại chuyện đã xảy ra trong Tí Hội Sở một lượt, khi nói chín thật một giả, cơ bản đều là sự thật, ví dụ như bọn họ nhìn thấy tòa nhà giống như bia đá, giống như tháp kia, và cái chết kỳ lạ của Dư Chí Do, trong thông đạo gặp được bia đá vận mệnh, bị bầy sói đuổi theo, quan tài đồng cổ đã hút chết Vương Chiếu bọn họ vân vân và mây mây, Hàn Sâm không nói sai lấy một chữ nào cả.
‘Thế nhưng một vài chỗ quan trọng thì Hàm Sâm lại không nói ra, hơi sửa lại một chút.
Chẳng hạn Hàn Sâm đều đã che giấu mấy chuyện như hắn đẩy Tường Vận Mệnh ra, còn có bóng hình nhìn thấy trong vườn hoa, Lệ tiên sinh là Huyết Mệnh giáo chủ và cả Miêu Thần.
Sau khi nghe sự việc Hàn Lâm nói, Ngọc Huyền nhìn qua một dị linh bên cạnh, dị linh kia không nói lời nào, đi đến đối mắt với Hàn Sâm, ấn đường đột nhiên hiện ra một nhãn cầu, viên ngọc đó chiếu về phía Hàn Sâm, Hàn Sâm lập tức cảm thấy đầu óc đau nhức, giống như có vật gì đó xâm nhập vào đại não của hắn.
“Mẹ nó, không ngờ lại muốn trực tiếp cưỡng ép đọc trí nhớ đại não ta.” Trong lòng Hàn Sâm thầm kinh hãi, hắn đang muốn phản kháng.
Thì lại nghe được Miêu Thần trên đỉnh đầu nói: “Nhắm mắt lại, không cần phản kháng, giả bộ như đau đớn, ta sẽ giải quyết.”
Hàn Sâm nghe vậy không nhúc nhích nữa, nhắm hai mắt lại đứng đó, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Nhưng dường như sức mạnh xâm lấn vào đại não hắn kia đã tan biến.
Không lâu sau, dị linh kia đã thu lại viên nhãn cầu kia, nói với Ngọc Huyền ở bên cạnh: “Hắn không nói dối, toàn bộ trí nhớ của hắn và lời của hắn đều giống nhau hoàn toàn.”
“Xem ra lần tìm kiếm này của chúng ta lại thất bại, vẫn không thu hoạch được gì, bên trong quan tài đồng cổ lại trống không, điều này khá bất ngờ.” Ngọc Huyền thở dài nói.
Một lúc sau, Ngọc Huyền nhìn Hàn Sâm còn đang ngẩn ngơ đứng ở chỗ đó, lại hỏi dị linh kia: “Nhân loại này, hắn thế nào rồi?”
Dị linh đáp: “Hắn bị Sưu Hồn Châu của ta trực tiếp phá mở trí nhớ, linh hồn đã bị tổn hại, nói chung sau này sẽ không thể khôi phục như lúc ban đầu, không đến mức chết, chỉ là đầu óc sẽ hơi có vấn đề, nếu xui xẻo thì sẽ trở thành một kẻ đần, còn nếu may mắn thì vẫn có thể sống như người bình thường, tuy rằng không đến mức trở thành tên ngốc, nhưng trí nhớ trước kia cũng bị hủy toàn bộ.”
“Như vậy vừa khéo, đỡ để hắn tiết lộ nhưng chuyện mà hắn nhìn thấy trong Tí Hội Sở ra ngoài.” Ngọc Huyền thản nhiên nói.
Qua vài ngày sau, Hàn Sâm giống như dần khôi phục một ít, chỉ là hoàn toàn chuyện trước kia không nhớ rõ, hơn nữa dường như chỉ số thông minh cũng xảy ra một ít vấn đề.
Như vậy đám người Ngọc Huyền mới hoàn toàn yên tâm cho Hàn Sâm một ít Quả Thực Gen, còn tìm một dị linh đưa hắn về Tí Hội Sở Ly Ảnh.
Nguyên nhân họ không giết Hàn Sâm, thứ nhất là bởi vì Hàn Sâm đã bị hủy toàn bộ trí nhớ, cho dù lại có người muốn lục soát trí nhớ của hắn cũng vô dụng, thứ hai là bởi vì quả thật Hàn Sâm đã ra sức, nếu giết hắn thì e rằng trong lòng những sinh vật khác trong Tí Hội Sở Thiên Ngoại sẽ nguội lạnh, sau này không có ai dám ra sức vì bọn họ nữa.
“Không ai trong số chúng là kẻ tốt, chờ sau khi ta thăng cấp đến Đại Đế, Thiên Ngoại Thần Vực gì đó, ta đều phải đánh bại tất cả.” Sau khi Hàn Sâm trở lại Tí Hội Sở Ly Ảnh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng vô cùng phẫn nộ.
Vì sợ người của Tí Hội Sở Thiên Ngoại biết hắn không bị làm sao, Hàn Sâm vẫn luôn không rời khỏi Tí Hội Sở Ly Ảnh, phần lớn thời gian bình thường cũng đều ở liên minh.
Hàn Sâm hạ quyết tâm, lần tới khi hắn ra ngoài săn bắt thì sẽ dùng dáng vẻ Đế Linh siêu cấp, tránh cho sinh vật của Tí Hội Sở Thiên Ngoại nhìn thấy hắn không sao.
Nhưng thu hoạch lần này cũng rất lớn, sau khi Hàn Sâm ăn Quả Thực Gen Thần Cấp, Gen Thần đã hoàn toàn đầy đủ, mà vẫn còn lại mười Quả Thực Gen Thần Cấp.
Còn kém gen biến dị rất nhiều, nhưng với tố chất thân thể của Hàn Sâm hiện tại, cho dù không dùng hạch gen thì việc săn bắn sinh vật biến dị cũng không phải việc gì khó khăn nữa.
Hắn tiến vào kho hạch gen lần nữa, vẫn dùng tinh hạch làm chìa khóa tiến vào trong đó.
Hàn Sâm phát hiện, vậy mà không có một sinh vật nào tới khiêu chiến hắn, mọi thứ im lặng đến mức quái lạ.
“Không phải nói là một tháng sẽ nhận khiêu chiến một lần sao? Sao lại không có ai khiêu chiến ta vậy?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi người đá. Người đá đáp: “Không ai khiêu chiến.”
Hàn Sâm hỏi thế nào đi chăng nữa thì người đá cũng chỉ trả lời bốn chữ này.
Sự thật là việc Hàn Sâm giết chết Hắc Sơn Thần lần trước quá chấn động, trước khi những sinh vật khác trong mười hạng đầu hiểu rõ được rốt cuộc tinh hạch có năng lực gì thì không một ai dám khiêu chiến hắn nữa.
Dù sao ngay cả Hắc Sơn Thần và Thần Luân Chi Tâm đều bị giết chết, ngay cả cơ hội nhận thua hay đào tẩu cũng không có, chẳng ai muốn lấy sinh mạng của mình ra để đùa giỡn hết.
Bất kỳ dị linh nào có năng lực hồi sinh cũng không muốn mạo hiểm, dù sao cũng có một số sức mạnh trong Tí Hội Sở có thể trực tiếp hủy diệt đá linh hồn.
“Người đá, ta có thể khiêu chiến bọn họ không?” Hàn Sâm chuyển mắt nhìn những hạch gen ở đầu ở đầu bảng xếp hạng hạch gen Thanh Đồng được Tí Hội Sở Thiên Ngoại và Thần Vực chú ý, trong lòng Hàn Sâm lập tức cảm thấy rất khó chịu.
“Có thể khiêu chiến, nhưng ngươi đã đứng đầu bảng, cho dù khiêu chiến thắng lợi cũng sẽ không nhận được lợi ích gì, thứ hạng cũng sẽ không thay đổi nữa” Người đá đáp.
Hàn Sâm nhìn trên đầu bảng xếp hạng có một hạch gen của Tí Hội Sở Thần Vực đang sáng lên, chứng tỏ chủ nhân của hạch gen này đang ở trong kho hạch gen, vì vậy hắn trực tiếp chọn khiêu chiến.
Kết quả chỉ trong nháy mắt đã bị đối phương trực tiếp từ chối, hoàn toàn không cho hắn cơ hội chiến đấu.
“Chẳng phải ngươi nói có thể khiêu chiến sao?” Hàn Sâm nhìn về phía người đá rồi hỏi.
Người đá nói: “Có thể khiêu chiến, nhưng quy tắc khiêu chiến đều giống nhau, mỗi tháng đối phương phải nhận cơ hội khiêu chiến một lần, những khiêu chiến khác đều có thể tự do lựa chọn chấp nhận hoặc không chấp nhận.”
Hàn Sâm lập tức hơi buồn bực, tại thời điểm này lại đột nhiên nghe được người đá nói: “Mắt Quỷ xếp hạng thứ chín hạch gen Thanh Đồng đề nghị khiêu chiến.”
Hết chương 1416.