Chương 1446: Tiểu Ngân Ngân xuất thế
Kiếm gỗ đen như mực, nhưng sấm chớp phóng ra lại trắng như tuyết, từng luồng sấm chớp quấn quanh quả trứng, rồi từ từ tan ra như tuyết, thấm vào trong trứng, làm cho cả quả trứng đều sáng lên.
Hàn Sâm kinh ngạc nhìn kiếm gỗ và quả trứng do Tiểu Ngân Ngân hóa thành, tuy rằng kiếm gỗ phóng ra sấm chớp, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được sự hung bạo của sấm chớp, ngược lại tràn đầy sức sống, mang đến cho con người khí tức về nguồn gốc sinh vật của vạn vật đang hồi sinh.
Mà trên quả trứng của Tiểu Ngân Ngân hóa thành, Hàn Sâm lại cảm giác được một loại ý niệm khát khao, giống như một con dã thú đang đói khát khát khao máu thịt.
‘Tâm niệm khẽ động, Hàn Sâm đặt thanh kiếm gõ lên trên quả trứng, đứng ở một bên quan sát xem Tiểu Ngân Ngân có phản ứng gì.
Tuy rằng Lôi Kích Thần Mộc trân quý, nhưng nếu có thể để cho Tiểu Ngân Ngân lột xác ra sớm một chút, nếu có một ít lợi ích cho nó, tuy rằng Hàn Sâm có hơi không nỡ, nhưng cũng sẽ không keo kiệt.
Suy cho cùng thì Tiểu Ngân Ngân đã đi theo Hàn Sâm thời gian quá lâu, lại nhiều lần cứu hắn trong nguy hiểm khó khăn, Hàn Sâm cũng đã xem nó là một phần của gia đình từ sớm.
Kiếm gỗ đụng phải quả trứng, lập tức càng nhiều sấm chớp từ trong đó phóng ra hơn, từng luồng sấm chớp giống như tơ tằm quấn quanh quả trứng, làm quả trứng càng ngày càng sáng ngời, giống như có sấm chớp màu bạc thai nghén trong trứng.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, Lôi Kích Thần Mộc tạc nên thanh kiếm gõ kia đã dần dần trở nên sống động, thân kiếm đen như mực cũng dần trở nên ẩm ướt, hơi có chút phồng lên, như thể nó đang từ từ lớn lên vậy.
Không lâu sau, Hàn Sâm nhìn thấy trên thanh kiếm gỗ đã mọc lên một mầm nhỏ, mầm cây vẫn đang phát triển, trên thanh kiếm càng ngày càng có nhiều mầm, kiếm gỗ cũng dần dần mất đi hình dạng, càng giống như một thân cây khô đang nảy chồi.
“Đây có được tính là cây khô gặp được mùa xuân không?” Hàn Sâm †hầm thán phục.
Theo sấm chớp từ trong kiếm gỗ phóng ra, quả trứng của Tiểu Ngân Ngân đã giống như một vầng sấm chớp màu bạc như ánh mắt trời, mà kiếm gỗ cũng sinh trưởng thành thành một gốc cây nhỏ, những chồi non dần dần lớn lên, lá cây biến thành màu xanh.
Quá trình này kéo dài không quá lâu, khi toàn bộ thanh kiếm gỗ đã bị lá xanh bao phủ, sức sống trên thanh kiếm gỗ bắt đầu yếu đi, lá cây cũng bắt đầu khô héo từ từ, những tia chớp phóng ra từ thanh kiếm cũng ngày càng ít đi.
Cho đến khi toàn bộ lá xanh đều héo úa, thanh kiếm gỗ đó cũng không còn phóng ra sấm chớp nữa, sau đó kiếm gỗ bốp một tiếng, biến thành một đống bột như tro than.
Hàn Sâm hơi đau lòng, đây chính là bảo vật có lẽ một vạn năm mới xuất hiện một lần, còn cần phải là Đại Đế ra tay mới có thể chặt xuống, hiện tại nhánh cây này đã bị hủy, Hàn Sâm không biết sau này mình có cơ hội có được một đoạn Lôi Kích Thần Mộc như vậy nữa hay không.
Nhưng trong vùng điện màu bạc kia, khí tức sinh mệnh quen thuộc càng ngày càng mạnh, đó chính là khí tức sinh mệnh của Tiểu Ngân Ngân.
Răng rắc!
Giữa ánh mặt trời màu bạc đó, một âm thanh khẽ khàng đột nhiên vang lên, sau đó sấm chớp màu bạc càng lúc càng mạnh rồi đột nhiên mạnh mẽ, tràn ngập toàn bộ đại điện.
Nhưng những sấm chớp màu bạc rực rỡ này cũng không làm Hàn Sâm bị thương, trái lại làm cho Hàn Sâm cảm giác toàn thân thoải mái, như thể toàn bộ cơ thể đều được thánh quang tẩy rửa, tế bào đều tràn đầy sức sống.
Giữa sấm chớp màu bạc, một bóng người nhỏ nhắn và tao nhã bước đi chậm rãi, trên người phủ một bộ lông màu bạc, cao quý và lộng lẫy không thể tả.
“Tiểu Ngân Ngân!” Hàn Sâm trong lòng vui sướng, trực tiếp ôm Tiểu Ngân Ngân lên, khuôn mặt chà chà vào đầu Tiểu Ngân Ngân.
Tiểu Ngân Ngân híp mắt, vẻ kiêu ngạo lộ ra chút bất lực, chỉ là trong vẻ mặt đó cũng có một tia vui vẻ khó nén.
Ánh sáng của sấm chớp tan biến, Tiểu Ngân Ngân thoát khỏi Hàn Sâm, thân thể hơi lắc lắc, lông trên người bị Hàn Sâm làm rối loạn lập tức khôi phục vẻ đẹp mỹ lệ và trơn tru.
“Đừng tùy tiện ôm một bé gái.” Giọng của một cô nhóc phát ra từ miệng Tiểu Ngân Ngân.
Hàn Sâm vui mừng khôn xiết, lại nâng Tiểu Ngân Ngân lên bằng hai tay, nhìn nàng và nói:
“Vậy mà ngươi còn biết nói tiếng người cơ đấy?”
“Đã nói không được ôm ta, bộ lông đẹp của ta đều bị ngươi làm rối tung hết lên rồi.” Tiểu Ngân Ngân thoát khỏi hai tay Hàn Sâm, đáp xuống đất rồi lại hất tung lông bị rối lên, kiêu ngạo nói: “Giọng nói của con người với ta mà nói quá đơn giản, nói ngôn ngữ con người cũng không có gì đáng tự hào.”
“Biết ngươi lợi hại nhất.” Hàn Sâm xoa đầu Tiểu Ngân Ngân.
Tiểu Ngân Ngân vô cùng đắc ý, đến mức không còn nhấn mạnh Hàn Sâm không được làm rối tung đầu nàng nữa.
Tiểu Ngân Ngân xuất thế khiến Hàn Sâm vô cùng vui mừng, nhưng điều ấy lại làm cho Bảo Nhi vô cùng không vui, trước kia chỉ có duy nhất mình nàng được Hàn Sâm sủng ái, Hàn Sâm đi đâu cũng sẽ mang theo nàng, hiện tại lại có thêm một Tiểu Ngân Ngân.
Bảo Nhi và Tiểu Ngân Ngân nhìn nhau, ánh mắt của họ dường như phát ra tia điện trong không khí, sau khi một người một cáo mắt chạm mắt, họ lập tức quay đầu lại và không nhìn đối phương nữa.
Tình huống hiện tại của Tiểu Ngân Ngân tương tự như đời sau của sinh vật cấp Thần, vừa mới sinh ra, thể chất của nó đã ở mức ấu thể của sinh vật cấp Thần, nhưng Tiểu Ngân Ngân đã trực tiếp kết tụ hạch gen, giống như Hàn Sâm, đều là hạch gen Thanh Đồng, bản thân cần phải hoàn thiện từng chút.
Hàn Sâm đang muốn mang theo Bảo Nhi và Tiểu Ngân Ngân đi thế giới ngầm một chuyến, hắn sợ mình rời đi quá lâu, Linh Mị Nhi sẽ bị Linh Thập Tam tính kế.
Không đến mức chết, nhưng đối với một cô gái trong sáng và xinh đẹp như vậy, nếu bị Linh Thập Tam lừa gạt sinh một đứa bé, vậy thì quá đáng thương.
Nhưng còn chưa đợi Hàn Sâm rời khỏi Tí Hộ Sở Ly Ảnh, hắn đã cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh đang hướng về phía Tí Hộ Sở Ly Ảnh, khiến Hàn Sâm nhịn không được khẽ nhíu mày.
Hắn đã biết chủ nhân của khí tức đó là ai, là dị linh đã đến hai lần, Thanh Nhạc đến từ Tí Hộ Sở Thiên Ngoại.
Hàn Sâm vội vàng ẩn náu trở lại Dị Linh Thần Điện, sau đó để cho Miên Dương và Thanh Ngưu - hai tên giỏi lừa bịp nhất đi nghênh đón Thanh Nhạc, xem xem rốt cuộc hắn lại tới làm gì.
Miên Dương và Thanh Ngưu dẫn theo mấy tên thủ hạ là dị sinh vật nghênh đón ngoài cửa lớn, Miên Dương mặt tươi cười nghênh đón nói: “Thanh Nhạc đại nhân, ngươi đại giá quang lâm thật sự làm cho Tí Hộ Sở Ly Ảnh của bọn ta càng thêm rực rỡ, không biết đại nhân đến đây là có chuyện gì quan trọng sao? Bọn ta cũng sẽ rất tích cực hợp tác với đại nhân.”
Thanh Nhạc sắc mặt âm trầm nói: “Bắt đầu từ bây giờ, Tí Hộ Sở này do †a thống trị, sau này các ngươi sẽ đi theo ta.”
Hiện tại tâm trạng của Thanh Nhạc vô cùng không tốt, đáng lẽ Hàn Sâm trở thành người duy nhất bước ra từ trong Tí Hộ Sở thần bí kia, mà Hàn Sâm lại được hắn và Ngọc Huyền cùng nhau tiến cử, theo lý mà nói coi như là một công lớn.
Nhưng bởi vì Hàn Sâm không thể mang về tình báo đặc biệt hữu dụng, Thiên Ngoại cũng không thể đánh được Tí Hộ Sở thần bí, cho nên công lao này cũng không có.
Công lao không có thì cũng thôi đi, nhưng bởi vì hắn và Ngọc Huyền qua lại với nhau, lại bị Ngọc Diệu gạt giò, bị đuổi tới nơi này đóng giữ, nói là quản lý khu vực này, trên thực tế đây chỉ là một nơi hẻo lánh khỉ ho cò gáy, Tí Hộ Sở cũng không có mấy tòa, Tí Hộ Sở Ly Ảnh đã được xem như một Tí Hộ Sở quan trọng, hơn nữa chủ nhân ban đầu là Hàn Sâm, linh hồn cũng đã bị tổn hại, thực lực cũng tương đối yếu, cho nên Thanh Nhạc đã lên kế hoạch trú ở đây.
Nghe Thanh Nhạc nói như vậy, vẻ mặt của Miên Dương và Thanh Ngưu đều thay đổi.
“Đại nhân, làm sao Tí Hộ Sở nho nhỏ này của bọn ta có thể làm phiền ngươi đích thân quản lí được, ngươi muốn cái gì chỉ cần nói một câu là được, đám tiểu tốt bọn ta sẽ cho ngươi.” Miên Dương nói.
“Bớt nói nhảm đi, dẫn ta tới Dị Linh Thần Điện, về sau ta chính là lão đại của các ngươi.” Hiện tại tâm trạng của Thanh Nhạc vô cùng không tốt, căn bản là lười nói nhảm với Miên Dương, trực tiếp đi thẳng vào bên trong Tí Hộ Sở.
“Được được được, mời lão đại vào trong.” Miên Dương đảo mắt, ngoan ngoãn nói.
Hết chương 1446.