Chương 1447. Trả Thù
“Bây giờ Hàn Sâm sao rồi?” Thanh Nhạc vừa đi về phía trong thành vừa hỏi Miên Dương.
Vẻ mặt Miên Dương ghét bỏ nói: “Hắn à, đầu óc có vấn đề, đã bị bọn ta đuổi ra ngoài từ lâu rồi, giữ lại một kẻ ngu ngốc có lợi ích gì, chẳng lẽ để một kẻ ngu ngốc làm lão đại của bọn ta sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, kẻ đó ngốc lắm, ngay cả đực cái cũng không phân biệt được, đừng nói làm chủ Tí Hộ Sở, ngay cả làm đầy tớ cũng không ai cần.” Thanh Ngưu tiếp lời.
“Nói cũng phải, bây giờ hắn đang ở đâu?” Thanh Nhạc lại hỏi.
“Ai mà biết, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hắn ở mấy con hẻm nhỏ trong Tí Hộ Sở, nhặt lại xương của những sinh vật khác ăn dư gặm, ngươi không biết hắn tham ăn đến mức nào đâu, khúc xương lớn như cây gậy, một chút thịt cũng không có, hắn vẫn gặm ngon lành…” Miên Dương nói tới mức nước bọt bắn tung tóe.
Thanh Nhạc nghe bọn họ nói như vậy, cũng lười hỏi tiếp sự việc liên quan đến Hàn Sâm, ngược lại hỏi: “Hiện tại ai làm chủ Tí Hộ Sở ?”
Miên Dương và Thanh Ngưu giả câm vờ điếc, đồng thanh nói: “Hiện tại không phải lão đại ngươi làm chủ sao?”
“Ta đang nói lúc ta chưa tới.” Thanh Nhạc trừng mắt nhìn bọn nó.
“Lão đại, ngươi nói là trước lúc ngươi chưa đến sao, đó là một nữ dị linh tên là Sát Na làm chủ, mấy ngày trước đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa thấy về, cũng không biết đi làm gì, người của bọn ta cũng không dám hỏi.” Miên Dương nói.
Thanh Nhạc hỏi một ít sự việc liên quan tới Sát Na, Miên Dương và Thanh Ngưu hỏi gì cũng nói không biết, ai cũng không tiết lộ nửa câu.
Nhưng Thanh Nhạc vẫn hài lòng đối với thái độ cung kính mở miệng là một tiếng lão đại của Miên Dương và Thanh Ngưu, hắn đi dạo một vòng quanh Tí Hộ Sở Ly Ảnh, cũng rất hài lòng với sự phát triển của nơi này, cuối cùng hắn ở trong Thần Điện Dị Linh, sau đó để Miên Dương và Thanh Ngưu gọi tất cả đại lão bên trong Tí Hộ Sở, ngày mai hắn muốn mở cuộc họp để tất cả sinh vật tại Tí Hộ Sở Ly Ảnh đều biết Thanh Nhạc hắn trở thành chủ nhân của Tí Hộ Sở.
Đương nhiên Miên Dương và Thanh Ngưu đồng ý, sau khi rời đi thì lén la lén lút đi tới một căn nhà đá ở trong Tí Hộ Sở. Hàn Sâm và Sát Na Nữ Đế, Bảo Nhi, Tiểu Ngân Ngân, Tiểu Hồng Mã, Tỉnh Hải Thần Thú tất cả nhân vật quan trọng đều ở đó.
“Ông chủ, bọn ta đã ổn định được thằng nhãi Thanh Nhạc kia rồi, tiếp theo nên làm gì đây?” Miên Dương nói lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra một lần, sau đó hỏi Hàn Sâm.
“Hay là chúng ta thừa dịp hắn ngủ rồi cùng nhau xông lên giết chết hắn.” Trong mắt Thanh Ngưu loé lên tia sát ý, nhỏ giọng nói.
Hàn Sâm lắc lắc đầu: “Dù sao Thanh Nhạc cũng là người của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, hiện tại chúng ta vẫn không có thực lực đấu với Thiên Ngoại, nếu bây giờ giết hắn thì khó tránh khỏi sẽ gặp phiền toái lớn. Việc này cũng không vội, trước tiên các ngươi chịu khổ đi theo hắn mấy ngày, ta tự nhiên sẽ có biện pháp đối phó hắn.”
Miên Dương và Thanh Ngưu nâng móng vỗ bành bạch vào ngực: “Ông chủ, ngươi yên tâm, bọn ta tuyệt đối trung thành với ngươi, cho dù thể xác ở bên Thanh Nhạc nhưng lòng ta cũng là của ông chủ ngươi…”
“Rất tốt, các ngươi đi theo ta cũng sẽ không thiệt thòi, chỉ cần một ngày ta còn sống, các ngươi đều là ông nội ở Tí Hộ Sở Ly Ảnh” Hàn Sâm thản nhiên nói: “Các ngươi đi về trước đi tránh để Thanh Nhạc nghi ngờ, hắn muốn làm gì các ngươi cứ làm theo yêu cầu của hắn.”
Sau khi Miên Dương và Thanh Ngưu rời khỏi căn nhà đá thì vừa đi vừa trao đổi.
“Lão Dương, cuối cùng chúng ta là theo phe ông chủ hay là theo phe lão đại?” Thanh Ngưu nhỏ giọng hỏi Miên Dương, nó vẫn luôn theo sát Miên Dương, hơn nữa còn rất tin tưởng năng lực cùng chỉ số thông minh của Miên Dương, tất cả mọi việc đều nghe lời Miên Dương.
Miên Dương trợn mắt liếc hắn: “Đương nhiên là ai lợi hại hơn thì theo.”
“Vậy là theo lão đại hả? Hắn đến từ Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, nhất định mạnh hơn ông chủ.” Thanh Ngưu suy tư nói.
Miên Dương duỗi móng đạp Thanh Ngưu một cái, bĩu môi nói: “Ngươi hiểu cái đếch gì, Thanh Nhạc lợi hại đến đâu cũng chỉ là một hạ nhân nô bộc, chúng ta theo một nô bộc thì có tương lai gì ? Lế nào ngươi muốn làm nô bộc của nô bộc sao?”
“Nhưng không phải ngươi vừa mới nói, ai lợi hại hơn thì theo người đó sao?” Thanh Ngưu khó hiểu hỏi.
Vẻ mặt Miên Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngươi thật ngu ngốc, ông chủ là người như nào mà ngươi còn không nhìn ra ư? So với ông chủ thì Thanh Nhạc là cái quái gì chứ, nếu hắn không có bối cảnh Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, một đầu ngón tay của ông chủ có thể khiến hắn chết, hắn dựa vào cái gì đấu cùng ông chủ chứ?”
“Ông chủ lợi hại như vậy sao?” Mắt Thanh Ngưu trừng lớn.
“Cho nên mới nói ngươi ngốc, dù sao ngươi cũng đừng quan tâm, chúng ta đi theo ông chủ mới là chính xác không sai, hơn nữa còn có ông chủ, chúng ta ở Tí Hộ Sở như ông nội, đi tới đâu cũng được xem trọng, chẳng lẽ ngươi muốn làm nhãi nhép với Thanh Nhạc sao? Chỉ với thực lực của chúng ta, e rằng người khác cũng coi thường.”
Thanh Ngưu suy nghĩ một lúc: “Nói cũng đúng, với chút thực lực này của chúng ta, nếu không phải ông chủ coi trọng giao chuyện ở Tí Hộ Sở cho chúng ta quản lý, làm gì có chuyện bây giờ chúng ta ở đây nở mày nở mặt được.”
“Đúng vậy, nói đi nói lại ông chủ cũng không ép chúng ta trở mặt với Thanh Nhạc, trước mắt cứ như vậy đi.”
Hàn Sâm đi cả đêm ra khỏi Tí Hộ Sở, hắn cũng không sợ Miên Dương cùng Thanh Ngưu đi cáo báo, Thanh Nhạc cũng chỉ là một dị linh cấp bậc hoàng tộc, còn có được hạch gen Bảo Thạch mà thôi, bây giờ Hàn Sâm cũng không sợ hắn chút nào.
Nếu như không phải hắn không muốn kinh động Tí Hộ Sở Thiên Ngoại thì hắn đã trực tiếp giết chết Thanh Nhạc, dù sao Thanh Nhạc cũng là
dị linh đã từng thần phục, đá linh hồn của hắn đã dung hòa một thể với hắn, không có năng lực sống lại, giết thì cứ giết thôi.
Bây giờ Hàn Sâm cũng không có dự tính bỏ qua cho Thanh Nhạc, hắn đang chuẩn bị tới thế giới ngầm đưa vài con Thực Tử Trùng về giết chết Thanh Nhạc, như vậy nếu Tí Hộ Sở Thiên Ngoại tra xét xuống cũng không sẽ nghĩ tới hắn.
Hàn Sâm ra khỏi Tí Hộ Sở mới đi được có mấy dặm đường thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có một cái bóng trắng đi tới trước mặt, Hàn Sâm nhìn kỹ đó là một con vượn toàn thân trắng như tuyết, cao chừng hơn ba thước, cơ bắp toàn thân cứng như sắt thép, lông trắng như tuyết, chỉ lộ ra khuôn mặt tay và chân giống như vàng đen.
Thuật quan khí Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm không hề tâm thường. Tuy rằng con vượn tuyết này đã thu lại khí tức trên người, nhưng Hàn Sâm có thể cảm giác được, sinh cơ của tên này vô cùng đáng sợ, ngay cả Thực Tử Trùng cũng không bằng nó.
Bây giờ Hàn Sâm không có có tâm trạng kiếm thêm phiền toái, nên chuẩn bị tránh con vượn tuyết để đi đường khác, ai mà biết con vượn tuyết này vô cùng tinh mắt, đã nhìn thấy Hàn Sâm từ trước, hai chân chạy như điên như đầu xe lửa chạy tới trước mặt Hàn Sâm, tức giận hỏi: “Ngươi có phải là người của Tí Hộ Sở Ly Ảnh không?”
Hàn Sâm nhìn vẻ mặt con vượn tuyết này, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra con vượn tuyết này tám chín phần mười là đến gây phiền phức.” Cho nên Hàn Sâm vội vàng nói: “Ta từng sống ở Tí Hộ Sở Ly Ảnh, nhưng đã bị đuổi đi rồi, bây giờ đã không có nhà để về.”
“Hừ, vậy thì thật là tốt, ngươi dẫn ta đi Tí Hộ Sở, chờ ta xé xác chủ
nhân của Tí Hộ Sở thì không có người đuổi ngươi đi nữa.” Vượn tuyết lạnh mặt nói.
Hàn Sâm nghe xong trong lòng khẽ rùng mình chủ nhân Tí Hộ Sở không phải đang nói hắn sao?
“Không đúng, bây giờ chủ nhân Tí Hộ Sở là Thanh Nhạc!” Hàn Sâm nghĩ tới đây nhất thời ánh mắt sáng lên, hỏi vượn tuyết: “Đại nhân ngươi có thù với chủ nhân Tí Hộ Sở sao?”
“Thù không đội trời chung.” Vượn tuyết tức giận quát.
Hết chương 1447.