Chương 1448. Bởi Vì Ta Là Chủ Nhân Tí Hộ Sở
Hàn Sâm và vượn tuyết đi về phía Tí Hộ Sở Ly Ảnh, trong lòng thầm vui mừng.
Trên đường đi Hàn Sâm nói bóng nói gió nên đã biết là xảy ra chuyện gì, thì ra lai lịch con vượn tuyết này là đời sau của sinh vật Thần siêu cấp Nhật Nguyệt Thần Viên.
Chẳng qua sau khi Nhật Nguyệt Thần Viên sinh ra nó không biết đã xảy ra chuyện gì, con vượn tuyết này cũng chưa từng nhìn thấy cha của nó, lại đúng dịp bị Nam Ly Thiên đi ngang qua bắt về lấy máu làm thí nghiệm.
Nam Ly Thiên không ngờ rằng bản thân lại may mắn như vậy, có thể nhặt được ấu thể sinh vật Thần siêu cấp, nhưng hắn không biết vượn tuyết là đời sau của Nhật Nguyệt Thần Viên, hơn nữa máu của vượn tuyết không thuần, không nhìn ra nó là ấu thể sinh vật Thần Huyết, rút không ít máu đưa cho Tô Miên Hoa làm thí nghiệm.
May mà vượn tuyết thông minh, thừa dịp Nam Ly Thiên không ở Tí Hộ Sở nên đã tìm cơ hội chạy ra ngoài kết thúc kiếp sống làm chuột bạch.
Sau đó vượn tuyết gặp không ít kỳ ngộ, mãi cho đến hôm nay vượn tuyết đã thăng cấp lên hạch gen siêu cấp, vì vậy mới trở lại tìm Nam Ly Thiên báo thù.
Chẳng qua lúc vượn tuyết bị bắt còn quá nhỏ, trải qua nhiều năm như vậy, căn bản nó cũng không nhớ rõ dáng vẻ Nam Ly Thiên ra sao, cũng không biết người bắt nó tên gì chỉ biết là chủ nhân Tí Hộ Sở, vì vậy nó luôn la hét muốn xé xác chủ nhân Tí Hộ Sở để báo thù.
Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ thật nguy hiểm: “May mà tên nhãi Thanh Nhạc kia đến, nếu không ta chính là chủ nhân Tí Hộ Sở, nếu con siêu cấp vượn tuyết này đến xé xác ta, vậy cũng oan uổng quá.”
Cũng may tính cách con vượn tuyết cũng không xấu, mặc dù có chút nóng nảy nhưng không có dự định muốn đả thương những sinh vật khác.
Hắn mang theo vượn tuyết đi một mạch tới Tí Hộ Sở Ly Ảnh, vượn tuyết vừa nhìn dáng vẻ Tí Hộ Sở Ly Ảnh thì mắt long lên sòng sọc gầm thét nói: “Không sai, chính là chỗ này, nơi này chính là Tí Hộ Sở.”
Nói xong vượn tuyết muốn xông vào bên trong Tí Hộ Sở, Hàn Sâm vội vàng gọi nó lại: “Đại nhân, trước tiên ngươi đừng xông vào.”
“Tại sao không thể xông vào? Chẳng lẽ ngươi muốn cản ta?” Vượn tuyết lập tức hung dữ trừng mắt nhìn Hàn Sâm, giống như nếu Hàn Sâm ngăn nó chính là có thâm cừu đại hận với nó vậy.
“Không phải không phải, ý của ta là ngươi không nhớ chủ nhân Tí Hộ Sở trông như thế nào, hiện tại ngươi mạnh mẽ như vậy, cứ trực tiếp đi vào thì con rùa đó sẽ bị hù chết khiếp, biết ngươi đến tìm hắn báo thù, hắn nào dám nhận mình là chủ nhân Tí Hộ Sở, đến lúc đó sẽ làm ra vẻ đáng thương bỏ chạy.” Hàn Sâm vội vàng nói.
“Nói cũng phải.” Vượn tuyết trầm ngâm nói.
“Như vậy đi, đại nhân ngươi hãy thu lại khí tức như lúc nấy, chịu uất ức cùng ta đi vào thành, ta dẫn ngươi đi tìm chủ nhân Tí Hộ Sở kia, đợi ta
hỏi rõ hắn thừa nhận chính mình là chủ nhân Tí Hộ Sở, cũng chắc chắn hắn là kẻ thù của ngươi, lúc đó xé xác hắn cũng không muộn.”
Hàn Sâm vừa nói vừa nghĩ thâm: “Nam Ly Thiên bị ta giết chết, cũng coi như là đã giúp ngươi báo thù, bây giờ ngươi giúp ta một việc là xử lý tên khốn Thanh Nhạc kia, cũng coi như là báo ơn rồi.”
Vượn tuyết nghe xong thì đùng đùng nổi giận nói: “Cách này tốt, ngươi nhanh chóng đưa ta đi tìm tên khốn kia đi, ta muốn xé xác hắn ngay lập tức.”
Hàn Sâm đáp một tiếng, nghênh mang dắt theo vượn tuyết đi vào trong Tí Hộ Sở, hơn nữa còn đi thẳng về phía Dị Linh Thần Điện.
Thanh Nhạc đang đợi họp ở trong Dị Linh Thần Điện. Hắn ngồi ở phía chủ vị, thuận miệng ăn Quả Thực Gen mà Miên Dương và Thanh Ngưu mang tới, tâm trạng cũng khá hơn nhiều.
Sự phát triển của Tí Hộ Sở Ly Ảnh tốt hơn so với hắn tưởng tượng nhiều, sau này hắn có thể kiếm không ít béo bở ở nơi đây, đương nhiên †âm trạng cũng khá hơn nhiều.
Hắn đột nhiên nhìn thấy có bóng dáng tiến vào Tí Hộ Sở, Thanh Nhạc tưởng rằng là Ma Nhân thuộc tính kim và đám đầu sỏ của Tí Hộ Sở Ly Ảnh đến họp, không ngờ chú ý nhìn qua lại phát hiện là Hàn Sâm đi ở phía trước, phía sau còn có một con vượn trắng.
“Hàn Sâm, ngươi đến đây làm gì?” Bây giờ Thanh Nhạc không còn suy nghĩ gì với Hàn Sâm hết, Hàn Sâm cũng không có ích gì với hắn, hiển nhiên cũng sẽ không khách khí với hắn.
“Ta còn muốn hỏi ngươi đến đây làm gì đấy? Ngươi dựa vào cái gì mà ngồi ở trên vị trí này?” Hàn Sâm oán giận hỏi.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào ta là chủ nhân của Tí Hộ Sở Ly Ảnh.” Thanh Nhạc phách lối nói, trực tiếp tuyên bố địa vị của mình trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm nghe xong thì vui mừng, hắn còn tưởng rằng phải nói thêm vài câu mới có thể moi ra lời của Thanh Nhạc, ai mà biết Thanh Nhạc lại phách lối như vậy, vừa mở miệng đã lập tức nói ra, những lời Hàn Sâm chuẩn bị nói cũng không còn tác dụng.
“Ngươi thật sự là chủ nhân Tí Hộ Sở ở đây ư?” Vượn tuyết cũng không trực tiếp động thủ, nó nhẫn nhịn lửa giận trong lòng rồi lại hỏi thêm một câu.
“Ta không phải chủ nhân của Tí Hộ Sở, lẽ nào là ngươi hay sao?” Thanh Nhạc không có năng lực Động Huyền Khí Tràng, đương nhiên không nhìn ra sinh cơ trên người vượn tuyết không tầm thường, hơn nữa hắn biết nơi này hoàn toàn không cái gì có thể vượt qua được dị sinh vật, vì vậy trong lòng không có kiêng kị gì mà bày ra dáng vẻ duy ngã độc tôn.
Hàn Sâm nghe Thanh Nhạc nói những lời này, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống: “Thanh Nhạc ơi là Thanh Nhạc, ngươi đang †ự mình tìm đường chết đấy, chẳng thể trách được người khác đâu.” Quả nhiên khi nghe được câu trả lời của Thanh Nhạc, vượn tuyết lập tức trở nên hung bạo, cơ thể màu trắng to lớn mạnh mẽ lóe lên đi đến †rước mặt Thanh Nhạc, đôi móng vuốt như vàng đen thoáng cái nắm lấy đầu Thanh Nhạc.
Thanh Nhạc cực kỳ sợ hãi, hét lớn: “Ngươi là ai…”
Vượn tuyết hừ lạnh một tiếng: “Ta chính là con vượn nhỏ lúc trước bị ngươi bắt đi rút máu đánh đập tàn nhẫn, hôm nay viên gia gia ngươi đến để báo thù.”
Thanh Nhạc nghe xong khuôn mặt tràn đầy thắc mắc, muốn giải thích gì đó nhưng còn chưa hé miệng, hai móng vượn tuyết dùng sức lập †ức xé Thanh Nhạc thành hai mảnh, máu tươi văng đầy đất, dĩ nhiên loại dị linh như Thanh Nhạc không có sức chống trả.
Thanh Nhạc là dị linh thân phục Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, đá linh hồn đã hòa làm một với thân thể, cũng tương tự Sát Na Nữ Đế, có thể tạm thời để đá linh hồn vào tượng thần dị linh, tuy nhiên lại mất đi năng lực hồi sinh từ sớm.
Hiện tại bị vượn tuyết trực tiếp xé ra, hoàn toàn không có khả năng sống lại.
Vượn tuyết nhìn Thanh Nhạc bị xé thành hai nửa, nó còn chưa hết giận, hai tay điên cuồng đấm xuống, đập nát tàn thi của Thanh Nhạc thành một đống bùn nhão.
“Thảm thật đấy! Ngươi cũng dám nhận là lão đại của Miên Dương, tự †ạo nghiệt thì không thể sống.” Hàn Sâm thở dài nhìn Thanh Nhạc chết không nhắm mắt nói.
Mà Miên Dương và Thanh Ngưu ở bên cạnh thì nhìn đến choáng váng, làm sao Thanh Nhạc đang yên đang lành mà có thể bị giết chết, hơn nữa đường đường là một dị linh hoàng tộc, vậy mà ngay cả sức chống trả cũng không có.
Những người chạy tới họp như Ma Nhân thuộc tính kim, các loại dị sinh vật và dị linh đều nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm khiếp sợ.
Sau khi đập chết Thanh Nhạc, vượn tuyết xoay người rời đi, không hề lưu luyến nơi này chút nào.
Hàn Sâm lập tức nhắc nhở một câu: “Đại nhân, ngươi phải cẩn thận, hắn là người của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại. Nếu Tí Hộ Sở Thiên Ngoại biết hắn chết trong tay ngươi thì có lẽ sẽ đến gây sự với ngươi.”
“Đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.” Vượn tuyết thô bạo nói một câu, trực tiếp sải bước đi xa.
Hết chương 1448.